Tiểu Tiền thị thấp giọng nói: "Năm nay trong nhà lại có thêm hai mươi mẫu ruộng vĩnh nghiệp, chỉ chăm từng này ruộng đã phải mất không ít thời gian, nào còn thời gian xử lý đất hoang nữa? Hơn nữa giờ cũng vào đông rồi, trong nhà còn phải xây phòng ở, muốn khai hoang cũng không rút được thời gian." Chu đại lang liền thở dài, nói: "Đây còn không phải là do Đại Đầu và Đại Nha cũng không còn nhỏ nữa sao? Nhất là Đại Nha, qua mấy năm nữa là có thể làm mai rồi." Nhà họ Chu không phân biệt đối xử, tiền làm mai lễ hỏi cho lứa cháu cũng lấy từ quỹ chung ra, Chu đại lang không lo lắng Đại Đầu và Tam Đầu, nhưng Đại Nha là con gái, đến lúc đó phải mang nhiều đồ cưới ra ngoài mới có thể diện. Tiểu Tiền thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi sang năm sau rồi lại tính, xem việc trong nhà có thể giải quyết được hay không, nếu là có thể, chúng ta cũng đi chọn một mảnh đất tốt khai hoang, hơn nữa sang năm Đại Đầu và Đại Nha lại thêm một tuổi, bọn nó cũng có thể giúp thêm ít việc đồng áng." Chu đại lang chỉ có thể đồng ý. Có cả quy định về vấn đề trồng gì trên ruộng được phân, nếu là ruộng vĩnh nghiệp, cũng chỉ có thể trồng lương thực, cứ cho là trong huyện quản lí không chặt, vậy cũng phải lấy đến ít nhất 80% ruộng để trồng lương thực. Huống hồ, Chu lão đầu cũng rất cẩn thận, dù năm nay gừng và củ mài thật sự mang đến cho nhà họ rất nhiều lợi tức, nhưng đó là do trồng ít, số lượng ít, cho nên mới bán ra ngoài được, nhưng nếu trồng nhiều hơn, có thể bán hết được sao? Không nói mấy cái khác, gừng và củ mài cũng không phải là thứ ngày nào cũng cần ăn, cho nên ông bằng lòng lấy ra vài mẫu đất để trồng đã coi như là mạo hiểm. Cho nên đối với việc con trai thứ ba quyết định khai hoang để trồng gừng, ông thấy không vui lắm. "Việc đồng áng có ít gì đâu, nếu không làm cẩn thận, chắc chắn lương thực sẽ bị giảm sản lượng, mấy thằng nhóc lão tứ còn nhỏ chơi đùa lung tung còn chưa tính, sao mà lão tam cũng đi theo bọn họ chứ?" Tiền thị lại nói: "Vợ lão đại nấu ăn tốt, có công việc ở trường học, tháng nào cũng có tiền thu vào, lão nhị lại càng không cần phải nói, hắn có tay nghề làm trúc, mỗi tháng kiếm được cũng chẳng kém đại phòng là bao, nhưng lão tam thì sao? Hắn chẳng có bản lĩnh gì khác, chỉ biết trồng trọt, bây giờ Tứ Đầu cũng ba tuổi rồi, lại sinh một đứa, nuôi con không cần tiền à." "Trong nhà có không cho bọn nó ăn uống đâu." "Nuôi trẻ con chỉ cần cho ăn uống thôi sao?" Tiền thị sẵng giọng: "Mua vải may quần áo không cần tiền? Không nói mấy thứ khác, nếu hắn muốn nấu cho vợ mình một bát đường đỏ, chẳng lẽ còn phải xin nhà lão đại? Để hắn đi làm, khai hoang bảy tám phân đất, bọn họ cũng có lợi tức của riêng mình." "Vậy ruộng trong nhà thì làm sao đây?" Tiền thị nhắm mắt không nói chuyện. Chuyện này tạm thời không bàn bạc ra được, bọn họ cũng không lộ ra sự bất mãn, Chu tam lang hoàn toàn không biết gì cả, tìm được lúc rảnh rỗi liền lên ngọn núi bên cạnh nhìn một chuyến, cuối cùng chọn được một mảnh đất hoang cách mảnh đất của Chu Hỉ không xa. Hắn khoanh vòng đất, quyết định chờ sau này có thời gian sẽ đến khai hoang. Chẳng qua sắp tới hắn là không có khả năng có thời gian rảnh, bởi vì nhà họ Chu đã bắt đầu đào móng xây nhà. Đá đào trên núi cũng lục tục được vận chuyển xuống, nhà họ Chu bắt đầu xây phòng. Mãn Bảo vui vẻ ghê gớm, chiều nào đi học về cũng phải chạy một vòng quanh nhà trước, sau đó mới đi đến nhà họ Bạch làm bài tập. Nguyên liệu đầy đủ, người cũng nhiều, nên xây khá nhanh, nhà họ Chu lại không giống nhà họ Bạch, không chỉ xây nhiều phòng, còn đào một hồ nước ở trong sân, cho nên bảy gian nhà đá chưa đến mười tám ngày đã xây xong rồi. Chu lão đầu kết toán tiền công xong liền nhìn thoáng qua tiền thừa trong hộp, có chút đau lòng, "Còn phải chuẩn bị chăn đệm nữa." "Cả giường nữa!" Mãn Bảo vừa đi thăm thú phòng mới của mình xong, chạy vào trong như một làn khói, nói ra yêu cầu của mình với Chu lão đầu: "Cha, con muốn có giường mới." "Không phải cái giường nhỏ kia của con vẫn nằm ngủ được sao?" "Con không muốn, đưa cho Tam Đầu đi ạ," Mãn Bảo nói: "Con đã đồng ý với Tam Đầu rồi, đợi khi nào con dọn vào phòng mới sẽ đưa giường nhỏ cho nó, cha, người làm cho con một cái giường mới đi." Chu lão đầu vẻ mặt đau khổ nói: "Không có tiền nha." "Con có ạ." Mãn Bảo chạy lịch bịch về phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm hai xâu tiền đi ra, kín đáo đưa cho cha, nói: "Cha, người nhất định phải làm cho con cái giường lớn chút, như thế con mới có thể mời các bạn con về cầm đuốc soi đêm đen." Chu lão đầu suýt nữa bị sặc, ông trừng to mắt hỏi, "Bạn của con là ai? Con gái ơi, con là con gái đấy, không thể nằm trên cùng giường với một đứa con trai." "Con biết mà," Mãn Bảo nói qua loa lấy lệ: "Bạn mà con nói không phải Bạch Thiện Bảo, là Phó nhị tiểu thư, nàng nói nàng muốn đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con có thể ngủ chung một chỗ với nàng." Chu lão đầu liền mạnh mẽ thở phào một hơi, nhưng lòng vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn, ông đột nhiên nhớ tới thân phận của Phó nhị tiểu thư, trái tim lại nhấc lên, "Gì, con là đang nói đến Phó nhị tiểu thư nhà Huyện thái gia sao?" "Vâng ạ." Chu lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía vợ già. Tiền thị cũng ngồi thẳng lưng, hỏi: "Phó nhị tiểu thư thật sự nói là muốn đến nhà chúng ta ở sao?" Mãn Bảo gật đầu, "Trên thư viết thế mà." Mãn Bảo lấy thứ ra cho bọn họ nhìn, thế nhưng hai vợ chồng cũng không biết chữ, cho nên Mãn Bảo liền đọc cho bọn họ, "Nàng nói, bây giờ nàng bị bắt ở trong nhà học quy củ, ngay cả ra ngoài cửa thôi cũng không dễ dàng, rất hôm mộ con có thể thoải mái ra ngoài, nghĩ nếu nàng có thể tới nhà chúng ta ở thì tốt. Cho nên con đã viết thư mời nàng tới nhà chúng ta làm khách, qua một thời gian nữa là nàng có thể đến ở rồi." Lưng của Chu lão đầu và Tiền thị liền thả lỏng, cùng nhau thở dài một hơi, bọn họ biết mà, con gái của huyện thái gia sao có thể đến chỗ hẻo lánh này chứ. Nhìn thấy con gái bị lừa, Chu lão đầu cười he he, nhận lời nói: "Được, làm cho con một cái giường mới." Giường to thì đừng có nghĩ, làm một cái xấp xỉ như vậy là được. Tiền của Mãn Bảo đương nhiên là không đủ, cho nên bọn họ còn phải bỏ thêm, Chu lão đầu nghĩ đến là thấy đau lòng. Một cái giường, chưa tính nguyên liệu gỗ, chỉ có tiền công làm mộc đã không dưới hai trăm văn rồi, cho nên hai trăm văn Mãn Bảo đưa còn thiếu nhiều lắm. Chẳng qua Chu lão đầu không hề nói gì, ngày hôm sau liền cất tiền đến thôn Đại Lê tìm thợ mộc, bảo họ làm thêm một cái giường. Phòng mới đã xây xong, bọn họ cũng không chuyển vào ngay lập tức, một là do giường chiếu gì cũng chưa chuẩn bị xong, hai là do phòng mới lúc nào cũng có chút ẩm ướt, cho nên phải lấy lửa hong khô một chút. Mãn Bảo cũng rất mưu đồ muốn phòng mới của mình được khô nhanh hơn, cho nên ngày nào cũng xung phong nhận việc giơ bó đuốc chiếu ở chỗ này, dí gần chỗ kia. Bạch Thiện Bảo cũng rất thích thú, thế là tranh nhau với bé chơi, làm Đại Đầu sợ đến mức tịch thu hết bó đuốc của hai người, sau đó đuổi cả hai ra ngoài, "Nghịch lửa buổi tối đái dầm!" Mãn Bảo phản bác: "Nói bậy, nghịch lửa có quan hệ gì với đái dầm?" "Người lớn đều nói như vậy," Đại Đầu trực tiếp dập tắt bó đuốc, nói: "Không cho phép hai người chơi nữa, ông nội nói rồi, hong phòng là chuyện của người lớn, cô nhỏ, nếu cô không nghe lời, ta sẽ mách bà và mẹ ta." Mãn Bảo giận mà không dám nói gì, bé sợ mẫu thân và đại tẩu nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]