Chương trước
Chương sau
Lí trưởng đang định đi, vừa xoay người liền va vào ánh mắt của Mãn Bảo, bước chân không nhịn được khẽ khựng lại, dừng bước hỏi, "Đây là đứa con gái nhỏ kia của ông đấy à?"
Mãn Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ cười ngọt ngào với ông, lí trưởng cũng nở nụ cười theo bản năng.
Chu lão đầu thót tim, kéo Mãn Bảo qua đây, thấp giọng nói: "Mau chào ông lí trưởng đi."
Mãn Bảo lảnh lót kêu lên: "Cháu chào ông lí trưởng ạ!"
Lí trưởng không nhịn được bật cười, nếp nhăn trên mặt díu hết vào nhau, ông duỗi bàn tay hơi nhăn nheo, xoa đầu nhỏ của bé nói: "Tốt, tốt lắm......"
Lí trưởng dẫn người rời đi, đi đến nhà tiếp theo lấy tiền, Mãn Bảo sờ đầu nhỏ của mình, ngẩng đầu hỏi cha bé, "Vì sao mọi người cứ thích sờ đầu con ạ?"
Tóc Mãn Bảo hơi xù, bởi vì trời lạnh, đã vài tháng bé chưa cắt tóc, lúc này tóc đã sắp che khuất lỗ tai, óng mượt, Chu lão đầu nghe thấy thế cũng xoa đầu bé một cái, cười nói: "Bởi vì Mãn Bảo của chúng ta đáng yêu nha."
Câu này làm Mãn Bảo vui vẻ, ngẩng mặt cười toe toét, sau đó xoay người đi tiễn Chu tứ lang.
Chu tứ lang mang hết quần áo của mình đi, tiểu Tiền thị còn làm cho hắn hai đôi giày rất dày, Mãn Bảo thì đưa cho hắn một túi kẹo, nói: "Tứ ca, nếu huynh đói bụng thì cứ ăn kẹo, huynh yên tâm, ngày mai ta bảo bọn đại ca đi tìm huynh, nấu canh thịt cho huynh uống, chẳng qua ta thấy canh gừng tốt hơn canh thịt, hay là cho huynh uống canh gừng đi."
"Không cần!" Chu tứ lang chẳng chút suy nghĩ nói: "Tam ca còn có canh thịt để uống, kết quả ta lại chỉ có thể uống canh gừng?"
Hắn cũng đâu phải chưa từng uống thử, chẳng ngon tẹo nào.
Mãn Bảo dỗ hắn như dỗ trẻ con, "Tứ ca, canh gừng xua lạnh, đại ca cũng nói rồi, xây đê sông toàn phải đứng dưới nước, hơn nữa gừng còn đắt hơn cả thịt kìa."
Chu tứ lang: "Ta chỉ thích ăn rẻ, không cần ăn đắt."
Mãn Bảo ngẫm lại hương vị của canh gừng, vô cùng chấp nhận mà gật đầu, thật trùng hợp, bé cũng vậy.
Chu tứ lang phải đi tập hợp luôn trong ngày hôm này, cùng tráng đinh thôn khác đến thôn Giang Định, nghe nói nha huyện đã mua được một đợt nguyên liệu, từ ngày mai đã bắt đầu khởi công.
Thôn Giang Định cách thôn Thất Lí cũng không xa lắm, ít nhất là gần hơn lên huyện thành, nhưng nó ngược hướng với huyện thành, cứ theo dòng nước đi lên tầm bồn khắc là đến.
Thôn Thất Lí là một thôn nhỏ, chỉ có tầm 60 hộ, cho nên lí trưởng là người thôn Đại Lê, quản 60 hộ bên này, còn quản 30 hộ bên thôn Đại Lê. Mà thôn Đại Lê xem như là một thôn lớn, chỉ riêng lí trưởng đã có hai người, cho nên chợ của mấy thôn lân cận mới có thể đặt ở thôn Đại Lê.
Mà thôn Giang Định cũng không khác thôn Đại Lê lắm, trong thôn có tới một trăm hộ, do một lí trưởng quản lí trực tiếp, mà mấy cái thôn nhỏ bên cạnh cũng thường có thói quen đến thôn Giang Định họp chợ buôn bán trao đổi.
Chu đại lang và Chu nhị lang đi xem chỗ đê bị vỡ kia trước, vừa đúng ba dặm nơi thượng du thôn Giang Định, nơi đó không có nhà nào, tất nhiên cũng chẳng có ai buôn bán.
Chẳng qua Chu nhị lang cảm thấy, nếu bọn họ đến bày sạp ở đây, thì chắc chắn sẽ có người theo tới, bởi vì chỗ này cách thôn Giang Định quá gần.
Đến lúc đó chỉ sợ bọn họ cũng chẳng chiếm ưu thế.
Cho nên hai anh em bàn bạc với nhau, quyết định dựng một cái lều tranh cách bờ sông không xa, đến lúc đó không chỉ dễ làm buôn bán, cũng dễ chiếm vị trí, thậm chí buổi tối còn có thể ngủ ở chỗ này để trông đồ.
Dù sao bây giờ còn chưa thực sự lạnh lắm, bọn họ cảm thấy không thành vấn đề.
Đã từng làm ăn với lao đinh một lần, huynh đệ bọn họ có đủ niềm tin với cọc làm ăn này, bởi vậy nên không bó tay bó chân như một năm trước.
Chu lão đầu và Tiền thị cũng không ngăn cản, tùy ý bọn họ.
Vì thế Mãn Bảo dẫn Chu ngũ lang cùng nhau đến tìm Chu đại lang bàn bạc, "Đại ca, canh gừng còn tốt hơn canh thịt ấy, huynh có muốn nấu một ít không, chúng ta bán rẻ cho huynh."
Chu đại lang kinh ngạc, "Bọn ta còn phải mua á."
"Đương nhiên rồi," Mãn Bảo nói rất hiển nhiên: "Tứ ca còn nợ tiền trong nhà đó, nếu các huynh không mua, chẳng may nhổ hết gừng trong đất, vậy thì hắn phải lấy cái gì để trả nợ?"
Chu đại lang nghĩ ngợi, cảm thấy bé nói có lý, rồi nghĩ nấu một nồi canh gừng chắc cũng chẳng dùng đến bao nhiêu gừng, liền gật đầu nói: "Được rồi, vậy các muội định bán bao nhiêu tiền cho bọn ta?"
"Ta hỏi thử tứ ca rồi, hắn nói 30 văn là được."
Chu đại lang và Chu nhị lang không có ý kiến gì, dù sao có đưa tiền cho lão tứ, thì lão tứ vẫn phải trả lại cho nhà, coi như xoay vòng một lần mà thôi.
Cho nên đừng nói là 30 văn, 40 văn cũng được.
Đến nỗi tiền trong tay bọn lão ngũ...... Chu đại lang nhìn trái nhìn phải, bế Mãn Bảo lên, nhỏ giọng hỏi: "Mãn Bảo, muội nói thầm cho đại ca nghe, tiền bọn lão ngũ để chỗ muội đã được bao nhiêu rồi?"
Mãn Bảo bịt miệng, ưm ưm nói: "Ta đã đồng ý với bọn họ, sẽ không nói cho các huynh."
"Muội nói thầm cho đại ca thôi, đại ca sẽ không nói ra ngoài."
Mãn Bảo không nhịn được bắt cái tay, nói: "Tiên sinh nói rồi, bí mật mà qua tai người thứ ba thì sẽ không còn là bí mật, cho nên ta sẽ không nói cho huynh."
Chu đại lang: "......"
Không nói thì không nói, dù sao cũng chỉ trong một hai năm này là hắn cũng có thể biết được.
Sở dĩ Chu đại lang muốn biết bọn Chu lão ngũ có bao nhiêu tiền, là bởi vì Chu lão đầu đã nói, chờ xong đợt lao dịch này, nhà họ sẽ xây phòng mới, định bắt đầu làm mai cho lão tứ.
Dù sao cũng thành niên rồi, cưới thêm nàng dâu để cho hắn gánh một phần trách nhiệm gia đình.
Một năm này thuận lợi ngoài dự đoán, tốc độ kiếm tiền của nhà bọn họ nhanh hơn rất nhiều, cho nên tiền để xây phòng mới vẫn phải có, chỉ là tiền cho lão tứ thành thân vẫn còn thiếu một chút.
Chu đại lang thôi nghĩ mấy việc này, cùng Chu nhị lang và Chu tam lang đến thôn Giang Định chiếm vị trí, dựng một cái lều tranh đơn giản, sau đó lên kế hoạch khai trương.
Những người phục dịch năm ngoái đã từng mua canh và đồ ăn của bọn họ vừa nhìn đã biết bọn họ định làm gì, nhưng còn một bộ phận rất lớn người không biết.
Bao gồm cả nha dịch trông coi, bọn họ tò mò đi lên hỏi thử, nghe nói Chu đại lang định buôn bán ở chỗ này, bọn họ không nhịn được cười, "Chỗ này toàn là lao đinh, buôn bán cái gì?"
Chu đại lang cười nói: "Chỉ là nấu chút canh nóng cho mọi người uống thôi ạ, không đáng mấy đồng, mắt thấy hôm nay cũng sắp lạnh, mọi người lại phải đứng dưới nước làm việc, cho nên nấu chút canh thịt, canh gừng cho mọi người đỡ lạnh, huynh đệ của tôi cũng ở trong đó đấy ạ."
"A? Là người nào?"
Chu đại lang chỉ Chu tứ lang cho bọn hắn xem, bọn nha dịch vừa nhìn thấy, không nhịn được cười, "Hóa ra thằng nhóc miệng lưỡi trơn tru này là huynh đệ của ngươi à, ta quen hắn, đợt này toàn chạy đến khu chúng ta bán gừng, thế nào, gừng nhà người nhiều đến nỗi ăn không hết, còn mang tới tận đây nấu canh?"
Địa điểm rao hàng chủ yếu của Chu tứ lang chính là tiểu khu của quan lại gần nha huyện, còn có tiểu khu của mấy người giàu cạnh đó, gần như ngày nào cũng đảo quanh hai địa phương này, đương nhiên là bọn nha dịch biết hắn.
Tuy rằng bọn họ không ở nơi đó, nhưng bọn họ làm việc ở đó, mà hai chỗ này cũng là những nơi tuần tra chủ yếu biết không?
Cho nên thường xuyên qua lại, bọn họ không chỉ biết, còn có chút hiểu biết nhau đấy.
Tài ăn nói của Chu tứ lang vô cùng lợi hại, khoảng thời gian này đã xưng huynh gọi đệ với nhau, cho nên tới đây phục dịch gặp được người quen, hắn đã trực tiếp được sắp xếp dọn đá và bùn đất sạn trên bờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.