Chương trước
Chương sau
Phó nhị tiểu thư không nghĩ tới thứ tốt mà Mãn Bảo nói sẽ mang đến cho nàng là một sọt gừng, nàng thấy hơi cạn lời, đứng ở cạnh cánh cửa nửa ngày không nói câu nào.
Mãn Bảo thật sự cảm thấy gừng của bé rất quý giá, bởi vì đây là gừng bé nhìn nó mọc ra, lớn lên.
Bé đề cử với Phó nhị tiểu thư, "Gừng tươi, hơi nóng, thông kinh mạch, phổi và dạ dày, có thể làm đổ mồ hôi giải nhiệt, ấm phổi ngừng nôn, ấm phổi khỏi ho, còn có thể xua hơi lạnh, cho nên mới có thể cho gừng vào trà. Phó nhị tỷ tỷ, bây giờ đúng là lúc thu thuế lương, cha của tỷ chắc chắn là rất bận, lúc này càng phải chú ý sức khỏe, nên mua ít gừng về pha trà cho ông ấy uống."
Phó nhị tiểu thư bị bé chọc cười, hỏi: "Muội còn hiểu y thuật hả?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Ta không hiểu, ta chỉ nói máy móc theo sách vở thôi."
Phó nhị tiểu thư hơi mỉm cười, quay đầu nói với nha hoàn: "Nếu Mãn Bảo đã bảo gừng tốt, vậy chắc chắn là tốt, mua hết toàn bộ để dự phòng trong bếp đi."
Nha hoàn đồng ý, không đi lấy sọt, mà muốn dẫn Chu tứ lang đi đến phòng bếp.
Mãn Bảo gãi gãi đầu, nói với nàng, "Nhà tỷ ăn được nhiều như vậy sao? Mua một ít là được, nếu tỷ thấy được, thì nếu sau này chúng ta có mẻ mới sẽ mang đến đây, nhà ta trồng rất nhiều gừng."
Phó nhị tiểu thư vui vẻ, cười nói: "Trước nay chỉ thấy nhà bán hy vọng người mua mua nhiều, lần đầu tiên thấy nhà bán khuyên người ta mua ít đi."
Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Tuy chúng ta cũng làm buôn bán, nhưng sẽ không lừa người, gừng cũng chỉ dùng được lúc pha trà hay hầm thịt thôi. Không thì tỷ mua một cân đi, 40 văn thôi, chỗ lá non kia còn có thể xào ăn, chắc là nhà tỷ có nồi sắt nhỉ?"
Phó nhị tiểu thư nào biết được?
Chẳng qua nàng cũng không nghe theo Mãn Bảo nói, vẫn quyết định mua toàn bộ, "Nhà ta ăn không hết còn có thể tặng cho người ta, để bọn họ đến nhà bếp cân, muội ở lại đây trò chuyện với ta."
Phó nhị tiểu thư rất thích nói chuyện với Mãn Bảo, đặc biệt là sau khi làm bạn qua thư với bé, tuy rằng hai bên kém năm tuổi, nhưng nàng cảm thấy rất hợp ý với Mãn Bảo.
Mãn Bảo cũng ít thành kiến với nàng, cảm thấy tuy rằng nàng là con gái của huyện lệnh, nhưng vẫn rất đáng yêu, hơn nữa bên cạnh bé có rất ít chị gái nhỏ hợp ý, nên bé rất quý trọng tình bạn này.
Chu tứ lang nghe thấy giá Mãn Bảo nói, cõng sọt đi cùng nha hoàn đến phòng bếp.
Phó nhị tiểu thư không tiện mời đám Chu Hỉ vào nhà, liền chỉ giơ tay kéo tay Mãn Bảo sang một bên nói chuyện, "Mẹ ta dẫn đại tỷ của ta về nhà ngoại mừng thọ rồi, trong nhà ít người, ta không có ai để nói chuyện cùng cả, nhàm chán lắm."
Mãn Bảo hỏi, "Tỷ không đi học sao?"
Bé cảm thấy ngày nào bé cũng rất bận, đặc biệt là lúc đi học, vừa mở mắt liền phải đến trường học, tan học về còn phải làm bài tập, đi xem thử cây mình trồng, còn phải chơi đùa, phải đọc sách, thời gian như thể có bao nhiêu cũng chẳng đủ dùng, sao có thể nhàm chán chứ?
Phó nhị tiểu thư nói: "Đại tỷ của ta không ở nhà, lại đúng lúc ngày mùa, cho nên tiên sinh cho nghỉ."
Mà cho dù tiên sinh không cho nghỉ, thì nàng cũng chỉ học buổi sáng thôi, cho nên nàng rất tò mò với cuộc sống của Mãn Bảo, trong nhận thức của nàng, con gái nhà nông không có khả năng đi học, kể cả là bạn mà nàng kết giao, thì người biết chữ cũng rất ít.
Nhà bọn họ do bà nội làm chủ, hồi bé nàng và huynh đệ tỷ muội đều sống cùng bà nội, bây giờ mới có thói quen mời tiên sinh đến dạy, nhớ lúc vừa tới huyện thành, mẹ nàng còn không nghĩ đến việc phải mời tiên sinh cho tỷ muội các nàng.
Đặc biệt là sau khi các nàng thư từ với nhau, Phó nhị tiểu thư càng cảm thấy hứng thú với cuộc sống của Mãn Bảo, nàng cảm thấy rất có nhiều lời không thể nói với mẫu thân và đại tỷ, nhưng có thể nói với Mãn Bảo.
Phó nhị tiểu thư kéo tay Mãn Bảo, bảo nha hoàn lui ra phía sau một chút mới hỏi, "Sao muội luôn đi theo nhà mình ra ngoài buôn bán vậy, nhà muội rất thiếu tiền sao?"
"Đúng vậy, nhà ta rất thiếu tiền," Mãn Bảo đếm ngón tay nói: "Nhà ta muốn xây phòng ở, còn phải làm mai cho tứ ca và ngũ ca của ta, ta còn muốn mua rất nhiều đồ ăn, cho nên tiền luôn không đủ dùng. Chẳng qua bây giờ ta không thể ra ngoài suốt được, còn phải đọc sách nữa, bạn của ta nói, phải đọc nhiều sách, sau này trưởng thành mới có bản lĩnh đi được xa hơn, kiếm càng nhiều tiền. Bây giờ ta còn nhỏ, cho dù có thông minh thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."
Phó nhị tiểu thư cười, "Người bạn này của muội giỏi thật, nàng tên là gì?"
Mãn Bảo do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ta không thể nói cho tỷ nó tên là gì, nó không cho ta nói."
Phó nhị tiểu thư thấu hiểu gật đầu, "Được rồi, vậy gần đây muội đang đọc sách gì?"
"Đang học và , chẳng qua tiên sinh giảng rất ít, ông ấy nói chúng ta còn nhỏ, nên giảng mấy lịch sử tiền triều cho chúng ta nhiều hơn, còn dạy toán học cho chúng ta. Cho nên gần đây ta vô cùng thích đọc , tỷ thì sao?"
Phó nhị tiểu thư kinh ngạc nhìn Mãn Bảo, nói: "Ta cũng đang học , nhưng không học ......"
Nàng do dự một chút mới nói: "Ca ca và đệ đệ ta mới học , hình như tiên sinh không định dạy chúng ta."
Mãn Bảo nói: "Ông ấy không dạy, thì tỷ tự đọc, không hiểu lại hỏi tiên sinh, tiên sinh của chúng ta nói, rất quan trọng, cái gọi là đại học chính là môn học của người lớn, là học vấn cần có để trở thành thánh nhân."
Phó nhị tiểu thư đột nhiên phì cười ra tiếng, nhìn Mãn Bảo nghiêm túc, bỗng cười ra nước mắt, "Nhưng chúng ta là nữ giới, cũng không cần trở thành thánh nhân, vì sao phải học chứ?"
"Hả?" Lần này đổi thành Mãn Bảo choáng váng, bé nghi hoặc hỏi, "Vì sao nữ giới không thể trở thành thánh nhân, tiên sinh của chúng ta không nói nữ giới không thể trở thành thánh nhân. Tiên sinh nói, nếu muốn có thành tựu cực thiện, vậy phải cách vật, trí tri, thành ý, chính tâm, tu thân*, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, đợi chúng ta học xong hết mấy cái này, mới có khả năng trở thành người cực thiện. Chẳng qua tiên sinh cũng nói rồi, muốn trở thành thánh nhân rất khó, nhưng chưa từng nói nữ giới không thể trở thành thánh nhân, tiên sinh còn khen ta thông minh đấy, còn học giỏi hơn Bạch Thiện Bảo, hừ hừ."
Phó nhị tiểu thư ngơ ngác nhìn bé, nửa ngày mới nói: "Muội nói đúng, dường như chưa có ai từng nói nữ giới không thể thành thánh nhân."
Mãn Bảo thấy nàng tán thành quan điểm của mình, vui vẻ lên, nói: "Đúng đúng không, tỷ còn lớn hơn ta, còn hiểu nhiều hơn ta, bây giờ có thể tự mình đọc trước, không hiểu có thể hỏi tiên sinh."
Phó nhị tiểu thư cười hỏi, "Ta có thể hỏi muội không?"
"Đương nhiên là được," Mãn Bảo thấy phấn khích, cười nói: "Chúng ta là bạn bè mà, tỷ có thể hỏi ta, ta cũng có thể hỏi tỷ, cái này gọi là chỉ bảo lẫn nhau."
Phó nhị tiểu thư cười gật đầu, nói: "Vậy muội nhất địn phải thường xuyên bảo các ca ca đến đưa thư cho ta đấy, mà cũng không cần mấy ca ca của muội, nếu trong thôn muội có ai lên thành thì đều có thể tìm đến nhà ta đưa thư, ta tất sẽ hồi âm."
Mãn Bảo trịnh trọng đồng ý.
Dường như Phó nhị tiểu thư sợ bé quên, còn nói: "Nếu nhà muội có cái gì ăn ngon, hay đồ gì hiếm lạ thì cũng có thể mang đến nhà ta, ta thấy được sẽ mua."
Mãn Bảo cảm thấy nhà nàng thật nhiều tiền, hâm mộ gật đầu, "Nguyện vọng của ta chính là trở thành tỷ, thích tiêu tiền thì tiêu."
Phó nhị tiểu thư không kìm được phì cười ra tiếng, nhéo khuôn mặt tròn tròn nho nhỏ của bé, vui vẻ nói: "Muội thật đáng yêu."
Mãn Bảo khen lại nàng, "Tỷ cũng rất đáng yêu."
Bé chính là đứa trẻ ngoan biết có qua có lại đấy, Mãn Bảo vui vẻ rạo rực nghĩ.
* Cách vật, trí tri, thành ý, chính tâm, tu thân: Cách vật" và "trí tri", có ý là tìm tòi nguyên lý của sự vật để hiểu biết đến cùng. Nó là nền tảng của "Bát mục", là nguyên tắc lý luận và đạo đức của "tu thân". Nghĩa là trước tiên phải biết về tiêu chuẩn đạo đức mới có thể đạt đến sự thành thật thực sự, sau đó mới có thể chính tâm, khi ý thành tâm chính thì mới có thể "tu thân".
"Thành ý" nghĩa là không tự lừa dối mình, phải thận trọng. Khi sống với người khác phải như thế, nhưng khi sống một mình cũng phải như thế. Nội tâm phải như thế mà biểu hiện ra bên ngoài cũng phải như thế.
"Chính tâm" là dạy người ta đề phòng khuynh hướng dục vọng, cảm tình cá nhân. Con người không thể tránh được những cảm tình như giận dữ, sợ hãi, vui mừng, lo lắng, nhưng muốn đề phòng, khắc phục những dục vọng, tình cảm không chính đáng thì cần phải nỗ lực mới đạt được.
"Tu thân", kỳ thực có ý là tu dưỡng lời nói và hành vi. "Tu thân" là nền tảng cơ bản của "bát mục", là mục đích mà "cách vật, trí tri, thành ý, chính tâm" cần đạt đến, tức là tu dưỡng cá nhân đến chỗ ngày càng hoàn thiện, cũng là yêu cầu tối cao mà «Đại học» muốn con người đạt đến. Chỉ có tu thân tốt mới có thể nói đến "tề gia", "trị quốc", "bình thiên hạ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.