Chương trước
Chương sau
Coi như muốn ủ phân, thì cũng phải chọn phương pháp chính mình có thể làm được, ở trong <Quá trình phát triển của phân bón từ xưa đến nay>, Mãn Bảo chọn được tổng cộng ba phương pháp bọn họ có thể làm được.
Mà tác giả nói ba phương pháp này đều có quá trình phát triển, Mãn Bảo cảm thấy một cái trong đó giống phương pháp ủ phân hiện tại của nhà mình, một cái khác cũng được, chỉ là rất chậm, yêu cầu nhiều thời gian ủ phân hơn.
Mà cái bọn họ đang sử dụng này, bởi vì sử dụng biện pháp giữ ấm, lại đổ nguyên liệu xuống rồi tiến hành gia công lần thứ hai, cho nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Bởi vì thời tiết gần đây khá ấm, bọn Mãn Bảo đã quyết định một thời gian nữa sẽ gieo gừng xuống, đến lúc đó cần một lượng phân nông nghiệp lớn, cho nên bé mới chọn phương pháp này.
Thấy cha già quả nhiên không có ý trách tội bé, lá gan của Mãn Bảo lại phình lên, đắc ý nói với ông: "Cha, vì con còn chưa chắc phương pháp này có thành công hay không, cho nên mới để tứ ca thử trước, chờ thành công mới nói cho người."
Chu lão đầu quả nhiên thấy thoải mái, vui mừng xoa đầu con gái: "Mãn Bảo suy xét thật chu toàn, vừa nãy ta và đại ca con nhìn thử rồi, phương pháp này đúng là rất tốt, cái hố này của các con mới đào được bảy tám ngày, thế mà bây giờ đã lên men, nói không chừng mấy ngày nữa là có thể hủ hóa* rồi."
*Hủ hóa: biến chất thành mục nát, thối rữa.
Tinh thần Mãn Bảo rung lên, lập tức nói: "Trên sách nói, cần phải kiểm soát nhiệt độ, không thể để nó quá nóng, không thì phân bón sẽ bị thiêu hủy, cho nên nếu nhiệt độ quá cao thì phải xúc ra để tán nhiệt, hoặc là phơi một chút, chờ đến khi nhiệt độ giảm xuống thì lại chất cùng một chỗ, tưới thêm ít nước để tiến hành lần lên men thứ hai, cha, người xem nhiệt độ của chúng ta đủ cao chưa?"
Chu lão đầu nào biết gì đâu, ông chưa từng thử qua phương pháp này, ngay cả chuyện không thể để nhiệt độ của hố phân quá cao cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Chẳng qua ông làm ruộng cả đời người, cho dù không hiểu, thì cũng có thể suy xét, không giống Chu tứ lang, hoàn toàn là nghe Mãn Bảo nói như nào thì làm như thế.
Cho nên sau một hồi suy nghĩ, ông để cho đại lang mở cái nắp cỏ ra một lần nữa, sau đó xới phân bón.
Mấy đứa con trai đều bị Chu lão đầu bảo ở lại, đương nhiên, là người duy nhất biết chữ, kiêm người truyền thụ - Mãn Bảo cũng ở lại, những người khác và mấy đứa trẻ đi về trước.
Chu Hỉ nhìn đứa trẻ đứng giữa một đám người lớn một cái, đỡ mẹ nàng trở về.
Hiển nhiên, chuyện phân bón này không phải việc nhỏ, cả nhà đều ra trận, lúc trước khi Chu Hỉ biết Chu tứ lang lấy nàng để ngụy trang việc trộm phân, tức giận đến đau cả ngực, suýt chút nữa đánh hắn ngay tại chỗ, sau khi Mãn Bảo xuất hiện thì tâm tình phập phồng, lúc này mới an tĩnh lại.
Người nhà họ Chu trở về đều rất yên lặng, Tiền thị bảo bọn Đại Đầu về nhà trước, còn mình thì đỡ tay Chu Hỉ đi chậm, vừa đi vừa nói với nàng, "Tính tình của con ấy, vẫn là quá nóng vội, cứ quýnh lên là mắc lỗi, về sau cần phải trầm ổn hơn."
Tiền thị nói tới đây liền cười, "Cái này con còn phải học muội muội của con, con xem nàng vừa nãy kinh sợ chừng nào, thế mà vẫn biết nhìn sắc mặt của cha con trước."
Chu Hỉ không nhịn được nói: "Đứa trẻ này, thật là lanh lợi."
Chu Hỉ đỡ mẹ nàng, trong thoáng chốc không nhịn được, lại đem lời trong lòng nói ra, "Mẹ, nếu về sau con không gả chồng, người để muội út cho con nuôi được không?"
Tiền thị cả kinh, nhíu mày hỏi, "Sao con lại nghĩ như vậy chứ, Mãn Bảo đã 6 tuổi rồi, hơn nữa nó còn là......"
Tiền thị không nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Chu Hỉ lại nói: "Con cũng không bắt nàng gọi con là mẹ, con chỉ nghĩ, nếu sau này có con nhỏ thân cận, về sau già rồi, sắp chết rồi, thì có người tới nhìn con một cái, biết con sống hay chết, mẹ, con thật sự không muốn gả chồng."
Tiền thị căng mặt không nói chuyện, Chu Hỉ nhìn sắc mặt của bà, không dám nói tiếp, nhưng tâm ý vẫn biểu hiện ra ngoài.
Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì về việc này, bây giờ bé đang ngồi ở rất xa, nhìn các ca ca của bé bị cha bé sai sử xúc phân trong hố ra ngoài phơi.
Quả nhiên, nhiệt độ ở giữa đống phân bón rất cao, tuy Chu lão đầu chưa gặp qua trường hợp này, nhưng kết hợp lời của con gái nhỏ nói nhiệt độ quá cao thì phân sẽ bị thiêu hủy, liền biết đây là quá nóng.
Cho nên ông bảo mọi người lấy hết phân ra phơi nắng, cứ như vậy, mọi người liền nhìn thấy lá rụng bọn họ đổ xuống đầu tiên đã biến hết thành màu đen, chỉ vừa chạm cuốc vào, chúng nó đã vỡ ra thành từng mảnh, cái này còn nhanh hơn bọn họ chất rơm rạ rất nhiều.
Phải biết rằng, bây giờ bọn họ ủ phân thì đều cần phải chất một năm.
Từ lúc cuối hè không dùng phân bón bắt đầu chất rơm rạ đến đầu mùa xuân, phải hơn nửa năm thì rơm rạ mới có thể hủ hóa, cái này còn là phương pháp mới mà thôn học từ bên ngoài, trước kia, rơm rạ đều không hủ hóa được.
Chu đại lang và Chu nhị lang đều không kìm được liếc nhau, đều cảm thấy quả nhiên con gái giống cha, Mãn Bảo đúng là rất giống cha bé, năm đó phương pháp ủ phân cải tiến chính là do cha bé dùng hai cái bánh bao để đổi với người ta.
Chu lão đầu lấy tay xoa thử phân bón, cảm thấy mỹ mãn, "Không tồi, phơi một đêm đi, ngày mai lại chất về."
Lại nói: "Nếu phương pháp này mà thành, thì ở bên nhà cũng đào một cái hố ủ phân, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, phân bón cũng nhiều."
Bởi vì cái phương pháp mới của Mãn Bảo này cần phải dùng đến phân động vật, nhưng tỷ lệ dùng ít hơn so với bọn họ đang dùng hiện tại, lại tăng lượng lá khô và bùn đất ngoài, cái này thuyết minh cùng một lượng phân động vật, bọn họ có thể chất ra càng nhiều phân bón.
Đối với người nhà nông mà nói, phân nông nghiệp khó kiếm nhất chính là phân động vật, bởi vì không phải nhà ai cũng nuôi nhiều động vật như vậy.
Sở dĩ nhà bọn họ có, vẫn là do nhà bọn nhiều người, nuôi không ít gà.
Chu lão đầu tính toán đào hai cái hố to ủ phân bên cạnh đống phân bón nhà bọn họ, thừa lúc còn chưa gieo lúa thì làm nhanh.
Đến nỗi phân bón để bón lúa, ừm, cứ mượn hố phân này của lão tứ trước đi, không phải thằng nhóc này ăn trộm phân bón trong nhà sao?
Để cho hắn dùng cái này đền đi.
Chu tứ lang nghe thấy không phải chịu đánh chịu mắng, chỉ cần đền phân, lập tức đồng ý, hoàn toàn phản bội ý tứ của một chủ nhân khác.
Mãn Bảo bận tâm đến gừng của mình, vội vàng nói với Chu lão đầu: "Cha, cái hố phân này đền cho cha trước, nhưng sau đó con trồng gừng cần phân bón, người phải trả lại con."
"Đã nói là đền, sao còn phải trả lại?"
"Con mặc kệ, phải trả cho con, không thì gừng của con sẽ không lớn lên được."
Chu lão đầu cảm thấy con gái rất con dáng điệu của một tay trồng trọt kỹ năng, mừng rỡ cười ha ha, ông gật đầu nói: "Được, trả con."
Lại đào thêm một hố phân là được, dù sao ông cái khác không nhiều, chỉ có con trai là nhiều, đuổi tất cả vào núi xúc bùn quét lá rụng đi, muốn bao nhiêu phân bón cũng được.
Đám con trai:......
Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì cả, được câu chắc chắn của Chu lão đầu liền vui vẻ nắm tay ông về nhà, Chu lục lang muốn xách rương đựng sách cho bé còn bị Chu lão đầu từ chối.
Chu lão đầu tự mình cầm rương đựng sách cho bé, nắm tay nhỏ của bé tha thiết dặn dò, "Mãn Bảo à, con ở trường học phải nghiêm túc đọc sách, phải nghe lời Trang tiên sinh dạy, biết chưa?"
Mãn Bảo gật đầu.
Ông lại nói: "Đọc nhiều sách chút, đặc biệt là mấy sách về ủ phân, trồng trọt này, trong sách có gì tốt thì nhất định phải nói cho cha, chờ trong nhà kiếm được tiền, cha sẽ mua thịt cho con ăn."
"Cha, lần trước cha cũng nói như vậy, nói nhà kiếm được tiền sẽ mua thịt cho con ăn, nhưng lại không mua, cuối cùng vẫn là con mua."
Chu lão đầu bị vạch trần, cười khà khà, nói: "Tiền đều bị mẹ con cầm mất rồi, con muốn ăn thịt à? Vậy về nhà nói với mẹ con, bảo mẹ con lấy tiền cho con."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.