Chu nhị lang mượn một cái phủ lớn từ nhà họ Tiền về, còn suy một ra ba đến chỗ bác hai mượn một cái phủ nhỏ. 
Tiền thị nhìn hắn một cái, không nói gì. 
Chu nhị lang cảm thấy vui sướng hài lòng, sau đó cầm tiền từ chỗ Tiền thị lên huyện thành mua xe ba gác. 
Tiền thị đã tìm hiểu giá một chiếc xe ba gác từ chỗ trưởng thôn, nhưng lúc này vẫn đếm thêm một trăm văn đưa cho hắn, nói: "Để dự phòng, nếu có thể mua trong khoảng 800 văn là tốt nhất, nếu không thể thì dùng nhiều hơn chút cũng được." 
Lần mua này đã lấy mất hơn phân nửa tiền tiết kiệm trong nhà, Tiền thị thở dài một tiếng, phất tay để bọn họ rời đi. 
Mãn Bảo nghĩ đến nhà mình sẽ có xe ba gác liền thấy vui vẻ, bé cảm thấy kiếm được tiền thì phải tiêu ra ngoài, vậy mới là tiền, nếu chỉ cất trong nhà không dùng, vậy chỉ là một đống miếng đồng mà thôi. 
Cho nên bé còn an ủi Tiền thị, "Mẹ, người yên tâm, chúng ta nhất định có thể kiếm lại được rất nhiều rất nhiều tiền." 
Tuy rằng Tiền thị không ôm kỳ vọng quá lớn như bé, nhưng vẫn nở nụ cười với con gái nhỏ. 
Xe ba gác ở nông thôn có thể xem như là một sự kiện lớn, giá trị của nó cũng sắp bằng nửa cái giường, một cái giường thật sự có thể sử dụng cả đời, còn có thể ông truyền cha, cha truyền con, khụ khụ. 
Cho nên lúc Chu nhị lang đẩy xe ba gác trở về, vẻ mặt tươi vui sáng lạn, trên xe còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/928740/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.