Chương trước
Chương sau
Chu nhị lang để lại hai phần đồ ăn và canh cho sai lại, bảo Chu ngũ lang đi đưa cho bọn họ, nhỏ giọng dặn dò: "Nói lời dễ nghe chút."
Chu ngũ lang đồng ý.
Chu ngũ lang vừa đi, Chu nhị lang múc đồ ăn còn thừa vào trong bát Mãn Bảo, ôm bé đến bên người lão tam để ăn.
Mãn Bảo gọi Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đến ngồi cùng.
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang chơi nửa ngày, cũng thấy đói bụng, chạy tới vừa thấy, nói: "Hộp đồ ăn của bọn ta cũng có thịt."
Chu nhị lang liền cười thay bọn họ làm nóng đồ ăn, sau đó ba đứa trẻ ngồi chụm vào nhau ăn.
Chu nhị lang vớt bốn miếng xương có không ít thịt từ phủ lớn ra, cho ba đứa trẻ mỗi người một miếng, sau đó cho lão tam một miếng.
Chu nhị lang cẩn thận tránh né người khác, sau đó nói với lão tam: "Bên trong còn mấy miếng thịt, bữa tối chúng ta không nấu nữa, để thịt với canh xương cho ngươi ăn lương khô."
Chu tam lang đồng ý, hỏi: "Ngày mai các huynh còn đến đây không?"
"Đến, ta không đến, bọn lão ngũ cũng đến." Chu lão nhị thấp giọng nói: "Ta vốn cho rằng nhà mọi người cũng không giàu sang gì, cọc buôn bán này không dễ làm, ai ngờ cũng không tệ."
Chu tam lang nhỏ giọng nói: "Hai ngày nay mệt mỏi, trong bụng mọi người chẳng có tí mỡ, bên trên lại thúc giục liên hồi, đừng nói bọn họ, cho dù là ta, nếu trên tay có tiền thì cũng sẽ mua một ít để ăn."
Chu nhị lang gật đầu, nhỏ giọng nói với Chu tam lang, "Cho nên theo ý ta ấy, nếu muốn kiếm tiền thì hẳn là không nên chỉ dừng ở chỗ các ngươi, ta định trở về sẽ bàn bạc với cha mẹ một chút. Ngày mai ta đưa nhị tẩu của ngươi tìm chỗ lao đinh khác thử một lần, bên này thì giao cho bọn lão ngũ, cách ngày kết thúc phục dịch còn tận 50 ngày liền, nếu là ngày nào cũng có thể kiếm được 200 văn, vậy hai đám người chính là 400 văn, mười ngày chính là 4000 văn, vậy 50 ngày là......"
Chu nhị lang không tính ra được, Bạch Thiện Bảo ở bên cạnh nhanh miệng nói: "Hai vạn văn."
Mãn Bảo chậm một bước, nhưng cũng oa một tiếng, nói: "Vậy nhà chúng phát tài to."
Chu nhị lang cũng không nhịn được cười híp mắt, "Hy vọng ngày nào cũng có thể làm ăn tốt như thế."
Trong lòng Chu tam lang cũng sôi sục lửa nóng, nói: "Vậy thôi buổi chiều các huynh đừng ở chỗ này nữa, mau trở về bàn bạc đi."
"Không được, đều đã hứa với người ta rồi, có thế nào cũng phải làm cho tốt, bằng không lần sau ai còn muốn uống canh, ăn đồ ăn của ngươi?"
Chu nhị lang chỉ uống canh nóng và ăn một miếng lương khô, cũng không ăn thịt.
Hắn vớt tất cả xương có thịt ra cho vào trong phủ nhỏ, giữ lại cho Chu tam lang ăn bữa tối, còn phủ lớn thì đổ thêm nước từ từ đun.
Chờ đến lúc ăn cơm tối, tặng không mọi người một bát nước sôi váng dầu xong liền thu đồ trở về.
Hắn không đếm tiền, nhưng cũng biết hôm nay kiếm được nhiều tiền hơn hôm qua.
Hắn dặn dò Chu ngũ lang, "Mấy đồ ăn này không thể làm nhiều, về sau chỉ cần làm từng này là được, nhóm lao đinh không phải ai cũng nỡ bỏ tiền đi ăn mỗi ngày."
"Ngoại trừ tam ca và sai lại, cũng chỉ bán ra được hai mươi phần, bọn họ một trăm người cơ mà, từng này đồ ăn sao mà đủ?"
Chu nhị lang kiên trì, "Đủ rồi, nghe ta, thứ gì nhiều sẽ không còn đáng tiền."
Mãn Bảo cũng gật đầu, "Món ăn có thịt quá đắt, vừa nãy một đại ca ca nói, nói nhà hắn rất khó tích tiền."
"Cho nên muội liền đưa thịt cho hắn ăn?" Chu ngũ lang nhắc tới cái này liền tức giận, "Ta còn chưa được ăn này."
"Không cho thịt, chỉ cho củ cải." Mãn Bảo quay đầu đưa ánh mắt lên án nhìn về phía Chu lục lang, "Thịt thịt, bị lục ca ăn."
Chu nhị lang liền đánh vào đầu lão lục một cái, "Ngươi còn cướp thịt của muội út à."
Chu lục lang lẩm bẩm nói: "Là nàng cho ta, ta không cướp."
"Ngươi nhìn bát nàng chảy nước miếng, nàng có thể không cho ngươi sao?"
Mãn Bảo liền nuốt nước miếng nói: "Nhị ca, giờ chúng ta đi về từ đằng chợ đi, thuận tiện mua ít thịt về nhà ăn."
"Mua thịt gì nữa, không phải hôm nay muội đã ăn rồi sao, nếu muốn ăn, ngày mai đi cùng ngũ ca muội đi, cho muội ăn tiếp."
"Nhưng mà mẹ chưa ăn, cha chưa ăn, mấy chị dâu và các cháu trai cháu gái cũng chưa được ăn, muốn mua về cùng nhau ăn," Mãn Bảo nói: "Mẹ cần bồi bổ thân thể."
Chu ngũ lang cũng thấy hơi thèm, đề nghị: "Không thì nhị ca, ta vẫn là mua chút thịt về đi."
Chu nhị lang nhìn về phía hắn, "Ngươi trả tiền?"
Chu ngũ lang không nỡ, nói: "Không phải hôm nay ta kiếm được tiền sao?"
"Còn phải mang về cho mẹ đếm đó, ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, mà không nỡ bỏ tiền ra mua một miếng thịt à."
Chu ngũ lang đúng là không nỡ, bởi vì ngoại trừ tiền để ở chỗ Mãn Bảo, tất cả tiền hắn giữ lại trên người đều bị cha già cướp đi.
Chu lục lang cũng là như thế.
Mãn Bảo liền moi moi cái túi của mình, kỳ thật là lấy tiền của mình từ chỗ Khoa Khoa, bé vui vẻ rạo rực nói: "Ta trả!"
Chu nhị lang liền cảm thấy con bé này bị choáng đầu, khuyên nhủ: "Mãn Bảo à, nếu sau này ở ngoài gặp được ai bảo muội trả tiền, vậy nhất định là người xấu, muội không thể ngốc nghếch bỏ tiền ra, biết không?"
"Vậy nhị ca là người xấu ạ?"
Chu nhị lang: "Đương nhiên nhị ca không phải người xấu."
"Vậy nhị ca huynh trả tiền đi!" Mãn Bảo lại cất tiền của mình đi.
Chu nhị lang câm nín một lúc, chẳng qua hắn vẫn gật đầu, rẽ sang phía chợ mua ít thịt về.
Không phải thịt heo, mà là thịt dê.
Mãn Bảo vui sướng không chịu được, bé cảm thấy thịt dê ăn ngon hơn thịt heo.
Chu nhị lang chỉ cảm thấy, muội muội càng lúc càng lớn, càng lúc càng tinh ranh, rất nhiều lời nói đều không lừa gạt được bé. Xem mức độ nâng niu chiều chuộng bé bây giờ, không biết phải cần kiếm bao nhiêu tiền mới đủ nuôi bé nữa.
Vì thế sau khi về đến nhà, Tiền thị nhìn thấy thịt, còn chưa kịp nói bọn họ, Chu nhị lang đã nói: "Mẹ, ngày mai con định cùng lão ngũ tách ra, mang theo mẹ Nhị Nha tìm chỗ lao đinh khác làm cọc buôn bán này."
Tiền thị liền nhíu mày, "Sao thế, con không thể làm cùng lão ngũ à?"
"Không phải, mẹ, hôm nay canh và thức ăn bọn con làm đều bán ra hết, con liền nghĩ, nếu bên này có thể bán được, thì không lý gì chỗ khác lại không bán ra. Chúng con tách ra làm, như vậy không phải sẽ kiếm được gấp đôi tiền sao?"
Tiền thị hơi suy nghĩ liền hiểu rõ, nhíu mày nói: "Con hỏi thăm rõ ràng mấy chỗ này chưa?"
"Hỏi rõ rồi ạ, con có hỏi ba sai lại quản lí, bọn họ nói, từ chỗ bọn họ đi tiếp mười dặm sẽ có một chỗ nữa, số người xấp xỉ bên này, khoảng cách xa hơn trấn Bạch Mã Quan, cũng cách huyện thành không gần. Bọn họ cũng giống lão tam, đều phải ăn bánh bao nguội và nước lạnh, dọc theo đoạn đường này đi xuống, hai chỗ khổ nhất chính là hai đám người bọn họ."
Tiền thị liền gật đầu, "Nếu con đã hỏi thăm rõ ràng, vậy thì đi thử một lần đi. Chỉ là phủ trong nhà chỉ có từng đó, các con chia nhau kiểu gì? Hơn nữa trong thôn cũng chỉ có mỗi nhà trưởng thôn có xe ba gác, các con lại đi thế nào?"
Chu nhị lang thật đúng là chưa nghĩ tới điểm này, nhất thời thấy ảo não.
Mãn Bảo liền ở bên cạnh kêu lên: "Chúng ta lại đi mua một cái phủ lớn, cũng mua một cái xe ba gác là được."
Tiền thị liếc mắt nhìn con gái một cái, nói: "Việc làm ăn này còn chưa có làm, đã chi ra ngoài nhiều tiền như vậy......"
Mãn Bảo nói: "Không nhiều mà, không nhiều mà, không phải bỏ công mài dao thì chẻ củi nhanh hơn sao, nhị ca tính thử rồi, chúng ta có thể kiếm được hai vạn đấy mẹ."
Tiền thị không nhịn được cười, "Đứa bé ngốc, chuyện tương lai sao có thể đoán trước được, chẳng may lúc giữa xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Chẳng may làm ăn không tốt thì làm sao đây? Sao có thể lấy tiền hôm nay thu vào để tính tiền tương lai kiếm được chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.