Mãn Bảo ôm cổ đại ca nói: "Đại ca, hôm nay chúng ta kiếm được rất nhiều tiền." 
Chu đại lang nhớ đến số tiền tiêu để mua bông và vải, sắc mặt có chút buồn khổ, "Tiêu cũng không ít." 
"Chúng ta bán củ mài kiếm được 500 văn đó." 
Chu đại lang sửng sốt, vội vàng hỏi: "Mấy đứa bán cho ai?" 
"Bán cho nhà huyện lệnh," Chu ngũ lang vội vàng nộp lên số tiền hắn vừa thu, nói: "Hai mươi văn một cân, tổng cộng là hơn 25 cân, Mãn Bảo bớt số lẻ cho hắn, còn tặng thêm một củ mài." 
Chu đại lang liền nhăn mặt nói: "Đây không phải là gạt người ta sao, phơi khô mới được hai mươi văn tiền." 
Chu ngũ lang liền cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Huyện lệnh còn thu phí vào thành của chúng ta đó." 
Mãn Bảo vô cùng tán đồng, lại không thể nói thế với đại ca được, vì thế bé nhỏ giọng nói: "Đại ca, củ mài tươi là đồ hiếm, chúng ta bán thế còn rẻ đấy." 
Rồi đơn giản nói khái quát lời của Khoa Khoa cho hắn nghe, Chu đại lang trợn mắt há mồm, không nghĩ tới giá mua vào bán ra của dược liệu lại chênh lệch nhiều như vậy, không nhịn được hỏi: "Muội nghe rõ không, hiệu thuốc bán củ mài khô một đồng một văn liền?" 
Mãn Bảo gật đầu, Khoa Khoa sẽ không lừa bé. 
Chu đại lang chỉ cảm thấy trái tim nhảy thình thịch, hắn lẩm bẩm nói: "Ôi trời ơi, vậy một cân kia là được bao nhiêu tiền chứ?" 
Dù sao hắn cũng không tính ra. 
Mãn Bảo nói: "Là 160 văn đó." 
Chu đại lang cảm thấy lòng đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/928715/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.