Mãn Bảo tìm rất lâu mới tìm ra được một quyển sách có hình, Mãn Bảo nhìn một lúc mới phản ứng lại, đây là một quyển sách ghi các loại thảo dược, trong đó có một ít loại có hình ảnh, còn chủ yếu là miêu tả qua chữ. 
Bên dưới tên thảo dược là nơi nó thường mọc, hiệu quả trị liệu và cách thức bào chế. 
Tinh thần Mãn Bảo rung lên, vô cùng vui mừng, trực tiếp ngồi bệt xuống đất xem chăm chú. 
Chữ nào không biết bé liền hỏi Khoa Khoa, chỗ nào không biết ngắt câu kiểu gì bé cũng hỏi, mặc dù đọc rất đứt quãng, nhưng vẫn rất có hứng thú đọc tiếp. 
Bạch Thiện Bảo thì tìm được một quyển nói về các câu chuyện kì bí quỷ quái, cái loại chuyện xưa vừa huyền bí vừa huyễn hoặc. 
Mở đầu sách là lời nói của tác giả, nói đây là các câu chuyện hắn nghe, chứng kiến được khi đi du lịch các nơi, xuyên suốt từ nông thôn đến thành thị, đều rất chân thực. 
Bạch Thiện Bảo giống Mãn Bảo, thích nhất là xem sách kể chuyện. Các loại sách khác cậu đều không thích xem, nhưng loại sách này lại xem say sưa. 
Vì sao cậu lại đặc biệt thích đọc <Luận Ngữ> và nghe Trang tiên sinh giảng bài? 
Bởi vì <Luận Ngữ> đều là những lời nói việc làm của Khổng Tử được ghi lại, đều được hình thành từ những mẩu câu chuyện nhỏ. Mà Trang tiên sinh giảng bài cũng chú ý tính thú vị, nói đến một câu, thì đều nói luôn xuất xứ, hoàn cảnh lúc đó, nghe rất giống kể chuyện, cậu thích vô cùng. 
Hai đứa bé ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/928707/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.