Đám ngũ ca còn chưa đi huyện thành về, Mãn Bảo cất sách xong liền theo Đại Đầu lên đất hoang tìm tứ ca. 
Hôm nay Mãn Bảo vô cùng dịu ngoan, không quấy rối tí nào, ôm mấy cục đá Chu tứ lang đào ra đi theo đám Đại Đầu rồi vứt đá vào đúng chỗ. 
Chu tứ lang thấy không quen lắm, bớt thời gian hỏi bé, "Sao hôm nay muội lại ngoan vậy?" 
Mãn Bảo nói: "Ngày nào ta cũng rất ngoan." 
Thật ra là bé cũng mang chút mục đích, vốn định bận bịu giúp đỡ trước rồi mới nói, chẳng qua nếu tứ ca đã nhắc đến, Mãn Bảo liền nói luôn, bé kéo tứ ca đi xem cỏ tuyết đọng trên đất. 
Không sai, thứ này có ở khắp mọi nơi. 
"Tứ ca, huynh có biết đây là gì không?" 
Chu tứ lang khinh bỉ nhìn muội muội, nói: "Rễ Lôi Công thôi." 
"Huynh có biết nó là thuốc không?" 
"A, hóa ra nó là thuốc à, ta chỉ biết nếu bị ngã chảy máu thì nhai nhai nó một chút rồi dán lên để cầm máu." Chu tứ lang gẩy gẩy bụi cỏ trên mặt đất kia, ngẩng đầu hỏi: "Mà thế thì sao?" 
"Thì chúng ta nhổ lên phơi khô rồi mang đến tiệm thuốc thôi, không phải huynh muốn ta nghĩ giúp huynh sao? Không phải ta đây đang nghĩ cho huynh còn gì?" 
Chu tứ lang tỏ vẻ hoài nghi, "Cái này nơi nào chẳng có, tiệm thuốc sẽ cần sao?" 
"Cây trúc cũng có thể tìm thấy khắp mọi nơi, nhưng nhị ca đan mẹt và giỏ trúc chẳng phải cũng có rất nhiều người mua đấy sao?" 
Chu tứ lang như có điều suy nghĩ, hắn còn chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/928700/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.