Giữa trưa trời vẫn còn chói chang, thế mà lúc tan học buổi chiều mây đen đã giăng đầy trời. 
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo ghé vào bàn nhìn ra bên ngoài, đều thấy hơi phấn khích, đúng thật là con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa. 
Trang tiên sinh cũng nhìn thấy, sau khi tan học liền bảo bọn học sinh ở lại phòng học chờ người nhà tới đón, sau đó đưa Mãn Bảo và Thiện Bảo tới chỗ ở bên cạnh của ông. 
Mang hai đứa trẻ vào thư phòng nói: "Buổi sáng các con nhìn thấy con kiến chuyển nhà, bây giờ nhìn thấy gì?" 
Mãn Bảo nói: "Trời sắp mưa, con kiến chuyển nhà trời sẽ mưa." 
Trang tiên sinh liền cười nói: "Đứa bé ngốc, các con đảo ngược trình tự rồi. Không phải con kiến chuyển nhà trời sẽ mưa, mà là trời sắp mưa, con kiến mới dời tổ, dọn nhà của mình tới chỗ an toàn. Con người thấy thế, liền biết rằng trời sắp mưa." 
Trang tiên sinh nói rất chậm rãi, hai đứa trẻ đếm ngón tay tính thử một chút, phát hiện đúng là như vậy, vì thế gật đầu. 
Trang tiên sinh chỉ màn mưa bên ngoài tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ các con nhìn thấy gì?" 
Hai đứa trẻ trăm miệng một lời, "Trời mưa ạ." 
"Những thứ này đều là biểu tượng," Trang tiên sinh nói: "Mãn Bảo, cha mẹ con nói với con con kiến chuyển nhà trời sẽ mưa, cho nên con liền cho rằng con kiến chuyển nhà trời sẽ mưa. Thiện Bảo, con chưa từng nghe qua lời vậy, cho nên chỉ nhìn thấy con kiến chuyển nhà. Nhưng các con có biết thầy nhìn thấy con kiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/928680/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.