Chương trước
Chương sau
Dựa theo quy củ, nàng dâu mới cần phải phụ trách nấu ăn ngày đầu tiên sau ngày cưới, một là để làm trọn đạo hiếu, hai là cho nhà chồng xem thử tay nghề của nàng.

Nhưng đối với Phương thị, nhà họ Chu chỉ là một gia đình xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, tuy rằng sau khi đính hôn nàng đã từng đi cùng mẹ và chị dâu đến nhà họ Chu vài lần, nhưng lúc ấy nàng chỉ là khách, nên căn bản là ngoài nhà chính ra, thì nàng cũng chỉ từng đứng ở ngoài cửa bếp mà thôi.

Hơn nữa mỗi nhà có thói quen ăn uống riêng, dù là món ăn hay cách bày biện chắc chắn sẽ không thể giống nhau được.

Cho nên lúc Phương thị bị kéo vào trong còn thấy hơi luống cuống.

Đang lúc suy nghĩ miên man, không biết Chu tứ lang đã từ đâu chui vào phòng bếp, kêu lên, "Đại tẩu, tẩu nấu món gì thơm vậy?"

Ngửi mùi là biết đây chắc chắn không thể là do nhị tẩu tam tẩu nấu ra được, cho nên mục tiêu của Chu tứ lang rất cụ thể.

Chu tứ lang đi đến bên cạnh Phương thị, xoay đầu dáo dác nhìn khắp nơi một chút, ánh mắt rất nhanh đã dừng ở trên chiếc phủ nhỏ kia, hỏi: "Đây là cái gì?"

Tiểu Tiền thị vỗ tay hắn xuống, nói: "Đây là cháo hầm cho Mãn Bảo, nói xem sáng nay mọi người muốn ăn gì?"

Tiểu Tiền thị cũng đoán được vì sao hắn tới chỗ này, nên không kiêng dè, hỏi thẳng luôn.

Chu tứ lang há miệng định nói bánh nướng áp chảo, bánh đại tẩu hắn nướng là ngon nhất, bánh bán trên huyện thành còn không ngon bằng bánh nàng làm.

Chẳng qua lúc đuôi mắt lướt sang phía thê tử hắn, hắn lập tức gắng gượng nuốt lời nói xuống, ngày mai đi, hôm nay là ngày nàng dâu của hắn xuống bếp.

Cho nên ngẫm nghĩ, Chu tứ lang đành chọn một cái đơn giản nhất, "Cứ nấu cháo đi ạ, xong thì hâm nóng lại đồ ăn thừa là đủ rồi."

Phương thị ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn.

Chu tứ lang nhếch môi cười với nàng, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Chị dâu, hôm qua có cơm thừa không ạ? Nếu vẫn còn cơm, thì cứ dứt khoát nấu cơm thừa thành cháo là được."

Phùng thị không nhịn được cười ra tiếng, nàng còn chưa kịp nói gì, tiểu Tiền thị đã đuổi Chu tứ lang ra ngoài.

Biện pháp vớ vẩn gì không biết, tuy rằng đúng là phần lớn đồ ăn thừa trong nhà chỉ cần hâm nóng lại, nhưng cách làm lười biếng như vậy, nếu Phương thị thật sự làm theo, nàng không biết những người khác trong nhà sẽ nghĩ như nào, nhưng với cha mẹ chồng, ấn tượng Phương thị để lại chắc chắn sẽ không quá tốt.

Tiểu Tiền thị kéo tay Phương thị cười nói: "Đừng nghe hắn, thằng nhóc này thiếu đòn, nào có nàng dâu mới nào vừa mới vào ngày đầu đã chỉ làm đồ ăn thừa? Trong nhà có nguyên liệu tươi mới, còn có đậu phụ sống ngày hôm qua chưa làm đến, bây giờ vẫn còn ngâm dưới nước kìa, muội định làm thế nào?"

Phương thị đang bị "Tình yêu" làm cho choáng đầu cuối cùng cũng kéo được lý trí trở lại, nàng có thể được Tiền thị coi trọng, ngoại trừ tác phong cử chỉ hào phóng, còn có khả năng này.



Lý trí vừa về, nàng liền biết vừa rồi mình ngu ngốc thế nào, sắc mặt hơi ửng đỏ, vội vàng nói: "Muội định lấy ít thịt tươi nấu với rau xanh, lại hầm đậu phụ, rồi chọn mấy loại đồ ăn thừa hâm lại.."

Phương thị nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Gạo ở đâu, để muội chưng cơm trước."

Nhưng khó mà được, tiệc cưới đã phí quá nhiều, theo tính cách của cha chồng, nếu bữa sáng hôm nay thật sự ăn cơm tẻ, ông ấy có thể đau lòng chết.

Tiểu Tiền thị thấy nàng ăn xài phung phí, thì biết nàng ấy vẫn đang quen với việc làm con gái diệu trong nhà, nàng vội vàng nhỏ giọng chỉ bảo nàng ấy.

Hôm qua trong nhà vẫn còn cơm thừa, đúng như lời Chu tứ lang nói, nấu nhừ ra làm cháo là biện pháp đơn giản nhất.

Nhưng chính bản thân của việc đơn giản mới là vấn đề.

Tiểu Tiền thị dạy nàng làm sao để xếp thêm một tầng lồng hấp lên trên phủ, cho cơm thừa vào lồng hấp, đậy nắp lên, chỉ chốc lát sau là có cơm nóng ra lò.

Tuy rằng đã qua một đêm, nhưng có hơi nước, phần cơm nguội chậm rãi mềm ra, nhìn cũng khá ổn, đương nhiên là ăn vẫn ngon.

Phần cơm còn thừa lại có thể nấu thành cháo, bây giờ trời nóng, ăn cơm xong lại húp một bát cháo loãng cũng không tệ.

Dù sao cơm thừa này cũng không để được lâu, không nấu hết, đợi đến giữa trưa chỉ sợ sẽ có mùi.

Thật ra cháo loãng cũng có rất nhiều cách làm, ví dụ như là đánh hai quả trứng vào làm thành canh hoa trứng (trứng nổi trên mặt cháo như rắc hoa).. Trẻ con rất thích ăn.

Chỉ là lúc nhìn thoáng qua nàng dâu mới, tiểu Tiền thị cảm thấy vẫn nên thôi, hôm nay cứ làm thường thường an toàn đi, chỉ cần không phạm sai lầm là được.

Chu Hỉ cầm rau từ vườn rau về, Phương thị cười cảm ơn nàng, sau đó mặt càng đỏ hơn, hình như nàng là người dậy muộn nhất nhà, vừa rồi nàng còn thấy cô em chồng ở trong sân.

Dưới sự trợ giúp của cô cả với ba chị dâu, Phương thị đã làm tốt bữa ăn đầu tiên sau khi nàng tới nhà họ Chu.

Đương nhiên, tốc độ hơi chậm chút, tiểu Tiền thị nhân lúc nàng nấu ăn đưa cho Mãn Bảo một chén cháo đã nấu xong, sau đó bảo bé ăn.

Tiền thị thấy thế thì nói: "Nấu nhiều không, chia cho bọn trẻ một ít."

Tiểu Tiền thị đáp: "Không có nhiều ạ, con định để dành lại một bát, bụng Mãn Bảo nhỏ, bữa sáng ăn không được nhiều, chỉ sợ đến trưa sẽ muốn ăn thêm."



Tiền thị nghĩ ngợi, cũng không quá dám để cho Mãn Bảo theo bọn họ ăn mấy đồ ăn thừa lung tung này, vì thế gật đầu.

Mãn Bảo ăn một bát cháo vừa có cá vừa có thịt vừa có hành trước, chẳng qua cá đã bỏ xương, lại hầm lâu, thịt cá đã ngấm vào cháo.

Thịt cũng băm nhỏ, tuy rằng Mãn Bảo cũng có thể ăn thấy vị thịt, cháo cũng rất ngon, nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ tận hứng.

Vì thế sau khi tứ tẩu làm cơm sáng xong, Mãn Bảo cũng ôm bát của mình ngồi vào bàn.

Tiền thị nhìn bé một cái, đợi đến khi người nhà ngồi đủ thì bảo Chu tứ lang dẫn Phương thị làm quen mọi người, Phương thị đã đến nhà họ Chu vài lần, bởi vậy đã gặp qua hết tất cả người nhà họ Chu rồi.

Nhưng thân thuộc nhất vẫn là Đại Đầu và Mãn Bảo.

Người trước là vì thay Chu tứ lang tặng mấy món quà nhỏ cho nàng, người sau thì là mỗi lần nàng và Chu tứ lang hẹn hò, bé đều bị cắt cử đến để làm cớ.

Ví dụ như, "Mãn Bảo, con dẫn Phương tỷ tỷ ra ngoài đi dạo đi."

Lại ví dụ như, "Nhị Nữu, con dẫn Mãn Bảo đi ra ngoài chơi một lúc."

Đợi Phương thị chào hỏi mọi người xong, Tiền thị liền bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm, ở nông thôn không có nhiều quy củ, nấu xong thì đều ngồi ăn cùng nhau, chỉ là nhà họ Chu có nhiều người, khả năng phải chia ra hai bàn.

Tiểu Tiền thị vừa xới cơm vừa thoáng nhìn bụng của Mãn Bảo, không xới cơm cho bé, mà múc cho bé nửa chén cháo.

Mãn Bảo chảy nước miếng với bàn đồ ăn thừa, giơ đôi đũa định gắp, không nói Tiền thị, đến tiểu Tiền thị cũng đánh tay bé một cái, gắp cho bé một miếng đậu phụ tươi, nói: "Ăn đồ mới."

Mãn Bảo chu môi, lại không thể không nghe lời.

Phương thị tò mò nhìn bé một cái, Chu tứ lang thấy vậy liền giải thích: "Sức khỏe Mãn Bảo không tốt, dạ dày yếu, không thể để cho nó ăn đồ ăn thừa qua đêm."

Thật ra Chu tứ lang cảm thấy sẽ chẳng làm sao, bây giờ Mãn Bảo trắng trẻo mập mạp, sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, một năm cũng chỉ ho khan một hai lần, nếu không phải năm ngoái trận sốt kia của bé quá mức hung hiểm, thì hắn đã suýt quên khi còn nhỏ bé yếu ớt như nào.

Tóm lại, hắn cảm thấy sức khỏe của Mãn Bảo hẳn là đã tốt rồi, đừng nhìn mấy cái này chỉ là đồ thừa, nhưng cũng là thịt, còn có mỡ, ăn vào dễ béo đó, tốt mà.

Phương thị ghi nhớ lời này trong lòng, thảo nào đại tẩu lại làm riêng một phần cháo cho bé.

Bởi vì Chu tứ lang thành thân, Mãn Bảo đã xin nghỉ hai ngày, hôm nay ăn sáng xong bé liền chạy ra ngoài, chạy đến giao lộ mới nhớ hôm nay chắc Bạch Thiện Bảo đã đi học, e rằng không rảnh chơi cùng bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.