Lúc rạng sáng, bên tai vang lên một tiếng ầm rất to, gần đây Mãn Bảo đã miễn dịch với thứ âm thanh lớn này, cho nên lật người một cái rồi tiếp tục ngủ.
Bởi vì mưa to liên tiếp mấy ngày, Tiền thị không yên tâm về bé, hai ngày nay bé lại dọn về chiếc giường nhỏ sau tấm tấm bình phong trúc, có lẽ là vì biết cha mẹ ở ngay gần bên, nên bé ôm chăn ngủ rất nhanh.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cửa lớn nhà họ Chu lại bị người gõ dồn dập, khách đến còn sợ bọn họ không nghe thấy, hô to, "Kim thúc, đại lang, mau ra mở cửa!"
Trong phòng Chu đại lang, Chu nhị lang và Chu tam lang truyền ra tiếng động, Chu đại lang ậm ờ đáp lại một tiếng, mò mẫm đi ra mở cửa.
Mãn Bảo dụi mắt bò dậy, thấy cha bé cũng khoác áo đi ra ngoài, liền mơ mơ màng màng hỏi, "Sao thế ạ?"
Tiền thị ấn bé xuống giường, vỗ lưng bé trấn an, nói: "Không sao, không có việc gì đâu, mau ngủ đi."
Tai lại dựng lên nghe động tĩnh bên ngoài.
Mãn Bảo đánh ngáp một cái, nhưng có làm sao cũng không ngủ tiếp được.
Chu đại lang mở cửa ra, hỏi, "Sao thế?"
Người đến lau nước mưa trên mặt, nói: "Nhà Đại Lượng bị sập, người bị vùi ở bên trong rồi."
Chu đại lang cả kinh, vội vàng hỏi: "Người không sao chứ?"
"Đang đào rồi, thằng nhóc Đại Lượng kia không sao, chỉ bị chặn ở bên trong không ra được thôi, nhưng phòng cha mẹ hắn ngủ bị sập hết toàn bộ, không biết tình hình thế nào."
Cái này cũng không phải chuyện chỉ cần mỗi nhà cử ra một người lao động, từ Chu đại lang đến Chu tứ lang, thậm chí cả Chu lão đầu cũng nhanh chân dầm mưa đi cứu người.
Nhà Chu Đại Lượng là dùng đất bùn kết hợp với cỏ tranh để xây phòng, rất lâu trước kia, một nửa nóc nhà nhà họ lợp bằng mái ngói, sau đó mái ngói có chỗ bị hư hại, đành từ từ dùng cỏ tranh để lợp lại.
Đặc biệt là gần đây mưa nhiều, trong phòng bị dột nghiêm trọng, nhà Đại Lượng đã định trèo lên trên thay một tầng cỏ tranh, nhưng không ngờ mưa quá to, mà cũng có thể là do phòng xây quá lâu rồi, xà nhà bị mục, mà mấy ngày nay tường đất bị gió mưa ngấm vào, thế là đổ rầm một cái.
Thật ra tiếng động lớn mà vừa rồi Mãn Bảo nghe thấy không phải tiếng sét đánh, mà là do nhà đổ.
Vẫn là do Chu Đại Lượng tỉnh lại, cố vạch cỏ tranh đè trên người ra, hô to vài tiếng thì hàng xóm mới biết, sau đó chạy nhanh đi gọi người tới cứu người.
Toàn bộ thôn đều tỉnh, trưởng thôn chỉ huy mọi người dọn thanh gỗ, cỏ tranh, mái ngói và tường đổ đi, cứu người có thể lên tiếng ra trước, lại đi đào chỗ không có âm thanh.
Mấy nhà đã lâu chưa tu sửa như nhà Chu Đại Lượng cũng không dám để con ngủ trong nhà nữa, ôm ra sân đứng, cũng sợ phòng mình bị sập.
Chu Đại Lượng và Chu tứ lang là bạn tốt, hắn chỉ bị cỏ tranh và mái ngói rơi trúng một ít, trên người có vài vết trầy da, vợ hắn cũng ngủ ngay bên cạnh, cũng không có việc gì lớn, nhưng tình huống phía bên cha mẹ hắn thì tương đối nghiêm trọng.
Bởi vì bên ngoài đã gọi vài tiếng, nhưng hai vợ chồng già đều không thấy đáp lời.
Hắn quỳ trên mặt đất, cả người ngơ ngác.
Mưa chỉ nhỏ đi một lúc, rất nhanh lại rơi lộp độp, trong thôn có không ít nhà đều phát hiện phòng ở có vấn đề, thậm chí có nhà tường còn bị rạn, nam chủ nhân kiểm tra thấy liền đá một cái lên vách tường, vốn là định xem nó có chắc không, kết quả vừa đá một cái tường đã đổ.
Người vợ đứng bên cạnh hắn ngớ ra, sau đó tức giận đánh hắn, trong thôn lại vang lên một trận quỷ khóc sói gào.
Lúc trời hửng sáng, người trong nhà của Chu Đại Lương đã được đào ra hết, cả người cha hắn đều bị rơi trúng, trên trán chảy một ít máu, mà mẹ hắn thì bị dọa ngất, cả người phát run, bây giờ đường núi khó đi, bọn họ cũng không thể đi ra ngoài mời đại phu đến khám.
Nhưng cũng có mấy người già có chút hiểu biết dùng sức ấn nhân trung của bọn họ, hai vợ chồng già lần lượt tỉnh lại.
Hai vợ chồng họ may mắn, xà nhà rơi xuống vừa lúc nện vào trên ngăn tủ đầu giường, mà cùng rơi xuống còn có cả cỏ tranh và mái ngói trộn lẫn, tuy rằng bọn họ bị va đập không nhẹ, nhưng cũng không bị tổn thương đến xương cốt.
Trưởng thôn thẻ dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần người không có vấn đề gì là ổn.
Mà lúc này, huyện lệnh trong huyện La Giang đang ngủ ngon cũng bị tiếng đập cửa đánh thức.
Huyện thừa không rảnh để ý đây là nội trạch của huyện lệnh, trực tiếp chạy đến ngoài cửa phòng hắn, nghe thấy trong phòng có tiếng động thì sốt ruột nói: "Đại nhân, sông Mân Giang vỡ đê rồi."
Phó huyện lệnh bên trong phòng mới vừa đứng dậy, còn đang mơ màng nghe thấy thế thì ngã oạch xuống đất, hắn chật vật bò dậy, không quan tâm đến việc mặc quần áo chỉnh tề, mở cửa rầm một tiếng, sắc mặt đại biến túm lấy huyện thừa, "Ngươi nói ở đâu vỡ?"
"Mân Giang, Mân Giang ạ!"
Tay Phó huyện lệnh run lên, hỏi: "Mân Giang, không phải Mân Giang có Phi Sa Yển sao? Mấy năm nay liên tục kiểm tra tu sửa, lúc trước cũng gia cố lại rồi, năm kia vừa mới làm xong, sao lại sẽ.."
Huyện thừa ứa mồ hôi lạnh, "Đại nhân, bây giờ chúng ta đừng quan tâm đến chuyện Mân Giang như thế nào nữa, bây giờ trời mưa to không ngừng, nước ở La Giang cũng dâng cao ạ, còn có sông Khải Giang phân nhánh từ La Giang, sông Nính Thủy và sông Miên Viễn.."
Phó huyện lệnh giật mình tỉnh táo lại, sắc mặt hắn trầm trọng, khép áo xong thì nói: "Gọi hết mọi người tới đây, ngươi nói đúng, chúng ta cũng không lo được chỗ Mân Giang, phải quản lý La Giang cho tốt trước đã, đặc biệt là mấy thôn vùng ven sông, nếu thật sự có hồng thủy đến, phải cho bọn họ di dời lên trên núi gần nhất.."
Mưa dần ngừng lại, Mãn Bảo đi theo đám Chu ngũ lang đến nhà trưởng thôn.
Cả nhà Chu Đại Lương được sắp xếp ở tạm trong nhà trưởng thôn, Tiền thị lấy một ít trứng gà bảo Chu ngũ lang mang cho bọn họ, Mãn Bảo thì đi theo phía sau xem náo nhiệt.
Lí trưởng cũng tới.
Ông ấy đang an ủi cha Đại Lượng, nói: "Người không bị làm sao là tốt rồi, phòng ở thì để đợi bao giờ mưa tạnh người trong thôn sẽ sửa lại cho ông."
Sau đó nói với những người khác: "Các ngươi cũng kiểm tra lại phòng ở trong nhà đi, nếu có vấn đề gì thì sửa lại hết, đừng có tiếc tiền, mạng quan trọng hơn tiền."
"Lí trưởng, lần này mưa đến bao giờ ạ?"
"Cái này phải hỏi ông trời, buổi tối về nhà ta sẽ thay ngươi hỏi thử."
".. Lí trưởng, mạ đã trổ bông rồi, nhưng bị mưa làm ngập hết."
"Ta biết, mạ nhà ta cũng bị ngập."
Mãn Bảo chen lên phía trước, tò mò hỏi, "Ông lí trưởng ơi, ngoài kia cũng mưa lớn như này ạ?"
"Hẳn là cũng mưa, nhìn mây đen trải rộng như vậy, chắc chắn không chỉ có mỗi chỗ chúng ta bị mưa."
"Vậy chỗ khác có thể bị lụt giống chỗ chúng ta không ạ?"
Lí trưởng nhíu mày suy tư, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi thay đổi.
Ông ấy có chút thấp thỏm, đứng dậy nói: "Người không bị làm sao là được, mọi người bàn bạc sắp xếp chỗ ở đi, chờ trời tạnh thì sửa nhà, ta lên huyện thành xem thử đã."
Từ sau khi trời mưa, đường rất khó đi, đặc biệt là đường núi lên huyện thành, cho nên lí trưởng cũng chưa lên huyện thành, nhưng hôm nay ông muốn đi xem thử xem.
Lí trưởng chỉ có thể dựa vào tay chân già yếu của bản thân để đi, nhưng nhà họ Bạch lại có xe và người hầu, đối với tin tức bên ngoài, hắn càng biết được nhanh hơn.
Huống chi, hắn cũng có cửa hàng trên huyện thành, cho nên mới qua hừng đông chưa được bao lâu, đã có một chiếc xe lừa dầm mưa tiến vào nhà họ Bạch.
Chỉ chốc lát sau, Bạch lão gia đã biết tin Mân Giang vỡ đê, Trang tiên sinh cũng biết.
Ngày hôm đó, trong lúc dạy thêm cho Mãn Bảo đến nhà họ Bạch, Trang tiên sinh liên tục thất thần, sắc mặt không tốt lắm.
Mãn Bảo nhìn về phía Bạch Thiện Bảo, Bạch Thiện Bảo liền làm mặt xấu với bé, bảo bé cẩn thận một chút, Bạch nhị lang đang đau khổ cắn bút ở bên cạnh trừng mắt nhìn hai người một cái, trực tiếp giơ tay mách lẻo, "Tiên sinh, Chu Mãn và Bạch Thiện làm việc riêng.". Truyện Đô Thị
Cậu cảm thấy sở dĩ cậu bị bắt học thêm tất cả là do hai người này, bởi vì cho đến bây giờ, học thêm chính là phúc lợi của riêng hai người bọn họ mà thôi, lần này cậu bị bắt học cùng, là do bị bọn họ liên lụy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]