Rất tốt, lại có một việc bị lật sang trang khác, sư gia và chủ bộ nghe hiểu ý trong lời đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó không kìm được tò mò nhìn Mãn Bảo thêm một cái.
Đứa trẻ có thể nói mấy lời làm khó đại nhân nhà bọn họ, thì trình độ chắc chắn cũng rất lợi hại.
Nhưng là, Mãn Bảo vốn đã nhỏ, lúc mới sinh ra còn yếu ớt, cho dù bây giờ lớn lên trắng trẻo mập mạp, nhưng người vẫn rất lùn, cộng với khuôn mặt nhỏ phúng phính kia nữa, nhìn có vẻ rất trẻ con.
Không ai sẽ trách bé nói chuyện thất lễ, ngược lại còn cảm thấy đây là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Lại nhìn sang Bạch Thiện Bảo, người biết ý trong đó thì hơi mỉm cười, cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi thôi, nếu liên tưởng đến chuyện nam nữ cấm kỵ thì không khỏi cũng quá gượng ép.
Nhưng tuy rằng nói thế, chờ đến khi dùng bữa trưa xong, Bạch lão gia vẫn mời đoàn người Phó huyện lệnh đến phòng khách nghỉ ngơi rồi xách hai đứa trẻ vào thư phòng, quyết định dạy cho bọn họ ít nghệ thuật nói chuyện.
Cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nên học thêm về phương diện này rồi, nếu không sau này ra ngoài đắc tội với ta, chỉ sợ đến lúc bị chụp bao tải cũng không vì cái vỏ chăn gì, vậy thì quá thảm.
Chu lão đầu cũng cảm thấy con gái nhỏ của mình quá lảm nhảm, đang định tìm bé nói chuyện, kết quả đến cửa thư phòng nghe một lát, ông liền lặng lẽ rời đi.
Ông cảm thấy về sau nếu nhà mình làm đậu phụ tiếp, không thể chỉ đưa đến mỗi nhà Thiện Bảo, còn phải đưa một ít sang nhà Bạch lão gia mới được.
Tuy rằng Phó huyện lệnh rất muốn biểu hiện cần cù chăm chỉ, nhưng hoàn cảnh của nhà họ Bạch thật sự quá tốt, công thêm việc đã lâu hắn chưa nghỉ ngơi đủ, ngủ không đủ giấc, vừa ăn uống no say xong nhìn thấy cái giường, thì không kìm được mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã ngã xuống giường, ngủ khò khò.
Chủ bộ và sư gia cũng vậy, hai người cũng ngủ trong phòng dành cho khách của mình.
Không khác được, Phó huyện lệnh không nghỉ ngơi đủ, thì bọn họ cũng thế, bởi vì Phó huyện lệnh xuống nông thôn tuần tra, bọn họ gần như đi theo cả hành trình.
Huyện úy và huyện thừa có thể có chuyện khác để làm, ở trong thành không đi, nhưng chủ bộ và sư gia thì không được, người trước quản lí thuế ruộng, phải cứu tế, cần đi thống kê số liệu, hắn phải đi; mà người sau bởi vì chủ công xuống nông thôn, hắn đương nhiên phải đi theo xem xét tình hình, sau đó bày mưu tính kế.
Ba người này ngủ, thời gian hơi dài, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo không chỉ đã nghe xong bài giảng lâm thời về "Tầm quan trọng của nghệ thuật nói chuyện", còn đã thảo luận với nhau một lúc, sau đó mỗi đứa chiếm một đầu giường ngủ trưa.
Đến khi tỉnh lại thì Phó huyện lệnh vẫn chưa thức giấc, Mãn Bảo đảo con ngươi, lập tức đi lấy giấy bút ra để viết thư.
Chắc vì đã được dạy dỗ, bé nhìn trước nhìn sau, xác định bây giờ trong thư phòng chỉ còn mỗi mình và Bạch Thiện Bảo mới nói với cậu, "Phó nhị tỷ tỷ tốt lắm, ta nói chuyện với nàng rất vui. Haizz, nếu không phải lần nào lên huyện thành cũng phải làm rất nhiều việc, thì ta thật sự muốn nói chuyện với nàng từ sáng đến tối."
Bạch Thiện vốn đang định kết bạn qua thư giống như Mãn Bảo, nghe bé nói vậy thì thấy không vui, hừ một tiếng nói: "Nàng ấy lớn hơn chúng ta nhiều như thế, có cái gì hay mà nói?"
"Nàng ấy biết nhiều thứ lắm, ta nói nhiều thế nàng đều nghe hiểu được hết, lời nàng nói, ta cũng có thể nghe hiểu."
"Lời nói của ngươi ta cũng có thể nghe hiểu, chẳng lẽ lời nói của ta ngươi không nghe hiểu sao?"
Mãn Bảo khó hiểu nhìn cậu, "Tất nhiên là có thể, nhưng ngươi cũng chỉ là một người, bây giờ có thêm Phó nhị tỷ tỷ thì sẽ có hai người, nếu ngươi có thể trở thành bạn thân với Phó nhị tỷ tỷ, thì về sau chúng ta sẽ có ba người chơi với nhau, lúc thảo luận bài tập cũng sẽ có ba người."
Mãn Bảo nhăn mũi chê bai: "Bạch nhị quá ngốc, thảo luận bài tập với hắn, có rất nhiều thứ hắn không hiểu, chả có ý nghĩa gì, nói với Phó nhị tỷ tỷ vẫn thú vị hơn."
Trang tiên sinh vẫn luôn dạy thêm cho hai người, sách ông lén dạy cho bọn họ không giống với bọn Bạch nhị, mà lúc trước Đoan ngọ, Trang tiên sinh đã thông báo với hai người, sau này bọn họ sẽ đọc sách giống với đám người Chu Bân.
Đã từng có chuyện như vậy xảy ra rồi, có lẽ là vì học sinh trong trường học không nhiều lắm, tâm tư của Trang tiên sinh lại đặt hết lên người học sinh, cho nên rất chú trọng tới việc dạy theo năng lực, có những đứa trẻ có tiến trình học khác với học sinh khác.
Có Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo học rất nhanh, đương nhiên cũng có những học sinh như Bạch nhị lang học rất chậm.
Chu Bân là cháu trai lớn của trưởng thôn, nhập học sớm hơn Bạch nhị lang hai năm, tiến trình học khác với bọn họ.
Nên nếu để bọn họ thảo luận bài tập với Bạch nhị lang, đương nhiên Bạch nhị lang sẽ không theo kịp bọn họ.
Tuy rằng lý do của Mãn Bảo rất đầy đủ, nhưng Bạch Thiện Bảo vẫn cho rằng nhóm học tập nhỏ của bọn họ không cần thiết phải thêm một người nữa, hơn nữa người kia còn ở tít trên huyện thành, mọi người muốn giao lưu còn phải viết thư.
Phiền phức như vậy, có vấn đề gì thì không bằng đi trao đổi với bọn Chu Bân còn hơn.
Thấy Bạch Thiện Bảo thật sự không muốn kết giao bạn bè với Phó nhị tiểu thư, Mãn Bảo chỉ đành tiếc nuối vứt bỏ ý định kẹp thư của cậu ở giữa thư của mình, sau đó bắt đầu đặt bút viết thư cho Phó nhị tiểu thư.
Chờ đến lúc Phó huyện lệnh tỉnh lại, vừa mới lau mặt rồi uống một ngụm trà xong, Mãn Bảo đã lịch bịch chạy tới đưa thư cho hắn, hy vọng hắn có thể thay bé giao cho con gái thứ hai của hắn.
Phó huyện lệnh tò mò nhận lấy một xấp thứ gấp thành hình vuông, hỏi: "Sao lại không bỏ vào phong thư?"
"Phong thứ đắt lắm ạ, dù sao cũng không xa, cũng không phải quà tặng, cầm bằng tay là được, con không ngại, Phó nhị tỷ tỷ cũng không ngại."
Phó huyện lệnh: ".. Phong thư, rất đắt sao?"
Mãn Bảo hung hăng gật đầu, thở dài nói: "Đắt ạ, tiền mua một phong thư đủ để con mua mười lần giấy viết thư cho Phó nhị tỷ tỷ."
Nếu không phải giấy của bé đều mua từ trung tâm mua sắm ra, thì bé còn không nỡ viết thư đấy, giấy trong hiệu sách thật sự quá đắt.
Bạch Thiện Bảo ở bên cạnh nói: "Chắc chắn không đủ mười lần, bởi vì ngươi viết quá nhiều."
Mãn Bảo hừ nói: "Bởi vì ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng."
Phó huyện lệnh vô cùng muốn biết bé viết những gì, thế mà có thể viết ra được một xấp dày như vậy, không không không, đây không phải là mấu chốt, mà là bé nhỏ như vậy, viết nhiều chữ như thế không thấy chán không thấy mệt sao?
Phải biết rằng con của hắn còn lớn hơn bé, bảo cậu viết hai tờ chữ to mỗi ngày đã như thế muốn lấy mạng cậu rồi.
Chẳng qua ở trước mặt người khác, Phó huyện lệnh vẫn rất có tu dưỡng, tuy rằng rất muốn xem, nhưng hắn vẫn quyết định không xem, cất thư đi rồi cười nói: "Yên tâm, ta sẽ mang về cho nàng."
Hoạt động chủ yếu của bọn họ trong buổi chiều chính là đi xem tình hình thiên tai ngoài ruộng đồng của thôn Thất Lí, tuy rằng ngày mùa hè dài, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, cho nên Phó huyện lệnh chỉnh trang lại một chút rồi cùng mọi người ra ruộng xem tình hình hoa màu.
Lần này, không chỉ có mỗi Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đi theo, Bạch lão gia còn xách cả Bạch nhị lang đang trốn ở sân sau hóng gió tới.
Vì thế ba đứa trẻ đội nắng đi theo một đám người lớn ra ngoài ruộng, Bạch nhị lang phơi nắng đến đỏ cả mặt, không kìm được nói thầm với hai người, "Vì sao lại bắt ta tới đây chứ, ta cũng có hiểu gì về trồng trọt đâu."
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều đội mũ rơm, giống y như người lớn, thấy mặt Bạch nhị lang bị bắt nắng đỏ bừng, Bạch Thiện Bảo liền khuyên cậu, "Ngươi vẫn nên đi đội mũ đi, cẩn thận bị cảm nắng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]