Đương nhiên, Ngụy Tri có thể đến Miên Châu này, thì cũng chẳng phải đồ ngốc, cho nên tình hình Miên Châu, không phải là ai dẫn ông đi xem khoảnh ruộng nào, là ông chỉ có thể xem khoảnh ruộng ấy.
Tuy rằng Ngụy Tri không phải là ngươi địa phương, nhưng dường như ông luôn có thể tìm được mấy khu vực chịu thiên tai nghiêm trọng nhất, thứ sử và huyện lệnh mới bị dạy dỗ hôm qua đương nhiên không dám có hành động dư thừa, Ngụy Tri muốn đi xem chỗ nào, bọn họ phải lập tức ngoan ngoãn dẫn họ đi xem.
Bạch lão gia đi bên cạnh Ngụy Tri, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, đợi đến lúc chạng vạng mọi người đang nghỉ ngơi ở một huyện khác, Bạch lão gia lập tức gọi người hầu tới, thấp giọng nói: "Ngươi lập tức về nhà xem thử, xem trong nhà có xảy ra chuyện gì không, ngày mai bọn ta vẫn phải ở trong huyện, dự tính ngày kia mới có thể về huyện La Giang, nếu có chuyện gì, thì lập tức phái người tới báo."
"Lão gia, đi suốt đêm nay luôn ạ?"
"Đi suốt đêm luôn, trên đường đi ngươi cẩn thận một chút."
"Dạ vâng."
Tất cả đám Ngụy Tri đều ở trong trạm dịch*, ông không muốn làm phiền đến dân, mà đám quan viên địa phương đi cùng đã sớm được lĩnh giáo sự công chính liêm khiết của Ngụy đại nhân nổi tiếng trong truyền thuyết, cho nên đa số người đi theo đều nghỉ ngơi trong trạm dịch, chỉ có địa chủ và quan viên địa phương mới ở nhà mình, hoặc có nhà bạn bè ở đây, cũng sẽ lựa chọn ở nhờ.
*Trạm dịch: Ngày xưa hay đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ - (QT). Có thể hiểu trạm dịch là một căn trọ cho quan lại đi đường xa ghé lại ở, thường mỗi một vùng sẽ có một trạm dịch.
Lúc này, Ngụy Tri đang đứng ngay bên cạnh cửa sổ, nhìn người hầu của Bạch lão gia dắt một con ngựa ra, chào từ biệt với Bạch lão gia rồi đánh ngựa rời đi.
Một người một ngựa từ từ khuất bóng dưới màn đêm.
"Đại nhân." Một thị vệ xuất hiện phía sau lưng Ngụy Tri.
Ngụy Tri nói: "Bây giờ ngươi lập tức khởi hành đến thôn Thất Lí của huyện La Giang, không cần tới gần, cứ cẩn thận lưu ý động tĩnh trong thôn là được, xem thử xem có người nào vào thôn không, nếu có dị thường, thì đi theo những người đó."
Thị vệ đồng ý, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Bây giờ thôn Thất Lí cũng vừa mới tối, Mãn Bảo ăn no đến mức bụng tròn cả lên, đang ngồi trên một cái ghế trong sân hóng mát, nhân tiện tiêu thực.
Tiền thị nhắc mãi, "Từ lúc ăn cơm tối đến giờ đã sắp được một canh giờ rồi, mà con vẫn còn trướng bụng, có phải còn ăn thứ gì khác không?"
"Con chỉ ăn một ít bánh ngọt, mẹ, đợi bao giờ Bạch lão gia trở về, có phải chúng ta sẽ biết được tin tức về miễn thuế không ạ?"
Tiền thị nói: "Có lẽ vậy."
Hôm nay cả nhà họ Chu đều rất vui vẻ, giữa trưa Mãn Bảo vừa tan học là lập tức chạy về nhà nói huyện La Giang có thể sẽ được miễn thuế, Bạch lão gia còn đi sang Ba Tây nghe ngóng tin tức rồi.
Tuy rằng là tin chưa xác định, nhưng người trong nhà vẫn rất vui vẻ, thế cho nên Tiền thị hiếm khi được một lần hào phóng, mở hộp tiền ra để lấy tiền cho Chu tứ lang lên chợ lớn mua thịt.
Bởi vì muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn cho nhà mình, nên gần đây Mãn Bảo toàn là cách ba ngày mới mua thịt một lần, mua cũng không nhiều, cho nên lần này Mãn Bảo ăn rất vui vẻ.
Đã vui vẻ thì sẽ không kìm được đi tìm Bạch Thiện Bảo chơi, đúng lúc cậu cũng mới ăn cơm tối xong, hai đứa cùng nhau đi đọc sách, chơi đùa, sau đó đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Phòng bếp mới ra một lò bánh ngọt nóng hầm hập, hai đứa trẻ ngồi xổm dưới bệ bếp ăn, mới không cẩn thận một chút đã lỡ ăn quá nhiều.
Tiền thị xoa nhẹ bụng bé, phát hiện cũng không đến nỗi quá căng, liền nói: "Được rồi, đừng ngồi nữa, đứng lên đi đi lại lại đi, qua hai ba khắc hẳn sẽ ổn."
Cùng lúc đó, Bạch Thiện Bảo cũng đang tản bộ tiêu thực, đương nhiên là đi cùng với bà nội và mẫu thân.
Trịnh thị vừa giơ đèn lồng chiếu đường cho cậu, vừa nhắc mãi bên cạnh: "Mới không chú ý một cái là các con đã chạy đến phòng bếp, thật là, vừa mới ăn cơm tối xong, sao lại thích ăn bánh ngọt như vậy chứ."
"Bánh ngọt ngon hơn cơm."
Lưu thị cười nói: "Giờ không cho con ăn cơm, ăn thức ăn nữa, thay bằng ăn bánh ngọt hai ngày thử xem. Đứa bé ngốc, trên đời này có thể thiếu bánh ngọt, nhưng không thể thiếu món chính, sau này nhớ ăn ít một chút, chăm sóc sức khỏe, đồ ăn ngon bên ngoài nhiều lắm, nếu bị trướng hỏng bụng, thì sau này sẽ có rất nhiều thứ ngon con đều không ăn được."
"Bên ngoài có đồ gì ngon ạ?"
Lưu thị cười nói: "Ta nói mấy thứ con chưa nhìn thấy, con cũng không cảm thấy ngon đâu, vẫn là để bao giờ con lớn hơn một chút, có thể đi ra ngoài thì tự tìm xem."
Bạch Thiện Bảo ghi tạc trong lòng.
Đi dạo tiêu thực ba khắc, lúc này Bạch Thiện Bảo mới về phòng rửa mặt đi ngủ, bởi vì ngủ muộn hơn mọi ngày, nên buổi tối ngủ rất ngon, ngay cả âm thanh từ viện bên cạnh truyền ra cũng không nghe thấy.
Lưu thị tựa vào thành giường, nhìn thấy ma ma đi vào, liền hỏi, "Thế nào, có đánh thức con nó không?"
"Không ạ, tiểu công tử ngủ ngon lắm, trừ phi có sét đánh, nếu không chỉ sợ có cãi nhau cũng không làm hắn tỉnh được."
Lưu thị gật đầu, hỏi: "Bên cạnh có tin tức à, có phải là Lập Chi trở về không?"
"Không ạ, là người hầu của đường lão gia, nói là đường lão gia bảo về để xem trong nhà có việc gì không, nếu có việc gì thì đánh ngựa gấp thì tìm hắn."
Lưu thị cảm thấy kỳ quái, "Đang yên đang lành, sao hắn lại hỏi như vậy? Chúng ta ở trong thôn có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đúng ạ, lão phu nhân bên đó cũng nói như vậy, cho nên bảo mọi người đi ngủ cả đi."
Lưu thị cụp mắt, hỏi: "Ta nhớ Lập Chi chỉ mang theo một người hầu đi cùng thôi đúng không?"
"Vâng, tên là Đông Thụ, hắn vẫn luôn theo hầu bên người đường lão gia."
Lưu thị ngẫm nghĩ, nói: "Ngày mai không cho Thiện Bảo đến trường nữa, bà bảo người đi xin cho hắn nghỉ một ngày."
Ma ma sửng sốt, hỏi: "Lý do là gì ạ?"
"Cứ nói ta bị bệnh, con nó không yên tâm, cứ đòi ở cạnh để chăm sóc ta."
Ma ma đáp vâng, hầu hạ Lưu thị đi ngủ.
Ngày hôm sau, Mãn Bảo ăn bữa sáng xong rồi chạy đi học, kết quả chờ cả nửa ngày vẫn chưa thấy Bạch Thiện Bảo đâu, bé không kìm được chạy đến chỗ Bạch nhị lang hỏi cậu, "Sao Thiện Bảo không đi học?"
Bạch nhị lang đang ngồi nói chuyện với bạn cùng bàn, nghe vậy thì nói: "Làm sao ta biết được?"
Cậu đảo con người, vỗ tay cười nói: "Ta biết rồi, chắc chắn là hắn dậy muộn, hoặc là còn chưa thức dậy, hahaha, Bạch Thiện ngủ quên, đúng là xấu hổ."
"Ai bảo hắn ngủ quên?" Thanh âm của Trang tiên sinh vang lên ngay phía trên đầu cậu, Bạch nhị vừa ngẩng đầu đã thấy tiên sinh đang đứng ngoài cửa sổ nhìn mình, lập tức sợ đến nỗi cúi đầu.
Trang tiên sinh hừ một tiếng, đi vào phòng học, ra hiệu cho Mãn Bảo ngồi lại vị trí của mình, lúc này mới thông báo: "Bà nội của Bạch Thiện sinh bệnh, hắn muốn ở nhà chăm sóc, cho nên xin nghỉ một ngày. Chu Mãn, con ghi chép đầy đủ nhé, đợi bao giờ tan học thì đi đưa cho hắn, bảo hắn nhớ chép lại bài, bài tập cũng phải làm đầy đủ."
Được rồi, lần này thì không ai hâm mộ Bạch Thiện nữa, mọi người còn cảm thấy cậu thật đáng thương.
Mãn Bảo lại thấy hơi lo lắng, không biết bà Lưu thế nào rồi.
Cho nên lúc trưa vừa tan học, bé đã cầm vở ghi, chạy ra nói với tiểu Tiền thị một tiếng, sau đó nhanh chân chạy về phía nhà họ Bạch.
Tiểu Tiền thị đang múc cơm cho đám học sinh, không kịp đuổi theo bé, chỉ kịp hô một câu, "Ăn xong rồi hẵng đi chứ."
Mãn Bảo hô đáp lại: "Tí muội trở về ăn."
Mãn Bảo chạy đến nhà họ Bạch, gõ mở cửa, chạy nhanh như chớp đến hậu viện, lúc này người hầu mới nhớ ra mình đã quên lời dặn dò, vội vàng đuổi theo nói: "Tiểu nương tử, lão phu nhân và tiểu công tử đều không ở nhà, đang ở nhà đường lão gia bên cạnh ạ."
Mãn Bảo rất tò mò, "Không phải bà Lưu sinh bệnh sao? Sao không ở nhà nghỉ ngơi?"
Sinh bệnh á?
Hắn cảm thấy khí sắc của lão phu nhân lúc ra ngoài hôm nay vẫn khá tốt mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]