Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, "Có thể cho ta đọc không?"

"Nếu ký chủ muốn đọc sách, chỉ có thể tiêu tích phân để mua."

"Mua!" Mãn Bảo cảm thấy loại sách này vẫn rất là có ích, không nói đến cái khác, chỉ riêng việc người nhà bé thường xuyên bị bệnh, chờ đến khi bé đọc hết mấy quyển sách này, thì có thình lình phát bệnh nặng cũng không cần sốt ruột chờ đại phu, bé cũng có thể khám được.

"Vậy mua một quyển căn bản nhất để đọc trước?" Nếu không có mua nhiều thì cũng lãng phí thôi, dù sao sách trong Bách Khoa Quán cũng không tăng giá.

Mãn Bảo gật đầu.

Khoa Khoa lập tức mua cho bé.

Chu đại lang thấy bé gật gù đầu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, bèn gắng chịu đau hỏi, "Muội nhìn ra cái gì?"

Mãn Bảo vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đại ca, có khả năng huynh bị đá dẫn đến chảy máu trong rồi, chẳng qua hẳn là không quá nghiêm trọng, huynh cứ nằm yên ở đây đừng cử động."

Chu đại lang: ".. Muội út giỏi như vậy sao, còn biết khám bệnh?"

Mãn Bảo rất thành thật, "Bây giờ vẫn chưa, chẳng qua sẽ nhanh thôi."

Chu đại lang:.

Tiểu Tiền thị là chủ bếp, tuy rằng lo cho Chu đại lang, nhưng cũng chỉ kịp rót một cốc nước ấm cho hắn, hỏi thăm thấy hắn bảo không sao là phải về phòng bếp luôn.

Nhưng bên kia, sau khi xác định tất cả các thôn dân đều không có vết thương trí mạng, trưởng thôn bèn nháy mắt với Chu lão đâu, hai người lặng lẽ đi ra khỏi nhà họ Chu, tìm một chỗ không người để nói chuyện.

Không còn cách nào, bây giờ nhà họ Chu quá náo nhiệt, nấu cơm, rửa rau, chăm sóc người bệnh, còn có mấy thôn dân vừa nãy không giúp được gì thấy nóc nhà của nhà họ Chu bị hỏng hóc không nhẹ, cho nên vào giúp họ nhặt mấy mảnh ngói rơi xuống đất mang ra ngoài.

Còn nóc nhà thì bọn họ tạm thời không có cách giải quyết, dù sao bây giờ trời cũng tối rồi, chẳng may dẫm hụt một cái ngã xuống, vậy mới là mất nhiều hơn được.

Cũng có không ít người tỏ ý với Chu nhị lang, rằng sáng mai bọn họ sẽ tới hỗ trợ, đồng thời nhắc nhở Chu nhị lang, mau đi mua mái ngói về đi, đến lúc đó bọn họ sẽ giúp lợp lại, nếu không để nóc nhà lộ một mảng lớn như vậy, trời mưa thì toang mất.

Chu lão đầu vứt lại mấy thanh âm ồn ào ở phía sau, trưởng thôn chắp tay sau lưng đi đến bờ sông, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới hỏi: "Bây giờ ông định làm thế nào?"

Chu lão đầu đau đầu ngồi xổm xuống đất, ôm đầu nói: "Tôi không biết."



"Kim thúc, chuyện này ông không muốn nghĩ cũng phải nghĩ đi, tôi hỏi ông, có phải bọn họ đến vì chú Tiểu Ngân không?"

Tuy rằng Chu Ngân còn chưa lớn bằng con trai ông, nhưng còn có bối phận ở đó, trưởng thôn vẫn phải gọi hắn là chú.

Chu lão đầu trầm mặc một lúc rồi nói: "Đông người như vậy, chúng tôi cũng làm gì có cơ hội hỏi đâu, hơn nữa, chúng tôi hỏi thì cũng chưa chắc bọn họ đã trả lời, ông nói phải làm sao đây?"

"Vừa nãy mấy người già trong thôn nói với tôi, nếu thật sự là tìm chú Tiểu Ngân, thì chúng ta cũng chỉ có thể cắn chặt răng nói không biết, nếu không tất cả mọi người trong thôn ta.."

Chu lão đầu lập tức nói: "Ông yên tâm, nếu thật sự không giấu nổi nữa, chúng tôi sẽ không làm liên lụy tới thôn. Chẳng qua tôi cảm thấy bọn họ không phải người tốt."

Chu lão đầu nói: "Trang tiên sinh có kiến thức như vậy mà ông ấy còn nói bọn họ là giả, tôi cũng cảm thấy bọn họ giấu đầu lòi đuôi, đúng là không giống người tốt."

Đương nhiên trưởng thôn biết, sở dĩ lúc ấy ông ngầm đồng ý cho mọi người ra tay, cũng là do nhìn ra được điểm này.

Biết là biết, nhưng trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, sợ nếu chẳng may thì sao?

Chu lão đầu biết trưởng thôn sợ hãi, thật ra ông cũng sợ, nhưng ông cần phải an ủi đối phương, cũng là an ủi chính mình.

Ông đè thấp giọng nói: "6 năm trước bọn họ còn không tra được gì, đã 6 năm rồi, ông cảm thấy bọn họ có thể tra ra gì được?"

Đúng vậy, lúc ấy người là bọn họ nâng trở về, cũng là bọn họ chôn, lúc ấy còn không tra ra, bây giờ muốn tra thì càng khó.

Trưởng thôn thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Được rồi, vậy muộn tí nữa tôi sẽ gọi các chủ hộ vào một chỗ mở họp, chúng ta giấu việc này đến chết."

"Vậy bên chỗ nhà họ Bạch.."

Trưởng thôn dừng lại một chút rồi nói: "Ông yên tâm, chỗ Bạch lão gia thì để tôi nói, năm đó hắn chịu che giấu thay chúng ta, bây giờ chắc cũng không thành vấn đề."

Lúc này Chu lão đầu mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Nhà họ Chu khí thế ngất trời, đại phu rất nhanh đã được mấy người Chu lục lang đẩy trên xe ba gác tới, ông vừa vào cửa đã biết đây là do kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhíu mày hỏi: "Các người đánh nhau với thôn nào?"

Đánh hội đồng ở nông thôn quá nửa là đánh nhau với thôn khác, đại phu già ngẫm nghĩ, không rõ lắm, "Gần đây nước đủ nhiều mà, còn đủ để làm ngập các ngươi luôn, các ngươi còn tranh nước hả?"



Trên cơ bản, đánh nhau không phải để tranh nước thì chính là để giành đất, nhưng gần đây không nghe nói có thôn nào có mâu thuẫn đất đai với thôn nào mà.

Trưởng thôn ho nhẹ một tiếng, nói: "Không phải là đánh với người địa phương, không biết có ba ông thần từ đâu ra, muốn lừa thôn bọn tôi, suýt chút nữa còn mang cả trẻ con đi rồi, mọi người kích động nên đánh nhau, ngài xem thử bọn họ có việc gì không?"

Lão đại phu "Ai nha" một tiếng, "Các ngươi gặp phải bọn buôn người hả? Đánh chết người rồi?"

Trưởng thôn hoảng sợ, vội vàng xua tay nói: "Không có, không có, ngài đừng có làm tôi sợ, chúng tôi mà là loại người ấy sao? Chỉ bắt lại thôi, giờ đang bị giam giữ trong nhà họ Bạch ấy."

Đại phu già cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa thuần thục bôi thuốc băng bó cho người bị thương, vừa nói: "Không chết người là được, đánh thì đánh thôi, mấy tên buôn người ấy đáng chém ngàn đao, nhưng đừng có ôm mạng người vào người, ừm, xương của ngươi chưa gãy đâu, chỉ trật khớp thôi, để ta ấn cho người, chỉnh lại một tí là được.". ngôn tình hoàn

Đại phu già xem mấy loại thuốc họ đã dùng, có chút đau lòng, "Đây chính là thuốc tốt đó, ngươi chỉ chảy có tí máu mà bôi thuốc làm gì hả, xem đi, miệng vết thương nhỏ tí như vậy, không cần thuốc cũng ngừng mà."

Người bệnh:.

Đến lượt Chu đại lang, ông vừa bắt mạch, vừa ấn bụng, khám nửa ngày mới nói: "Không có việc gì, không có việc gì, bị chảy ít máu trong, cũng may ngươi đã uống thuốc, giờ ta kê cho ngươi ba ngày thuốc, tí nữa nấu xong thì uống, cầm máu hóa ứ."

Lại dặn dò Tiền thị ngồi bên cạnh, "Buổi tối cần chú ý quan sát, nếu bị trướng bụng, thì lập tức gọi ta."

Tiền thị đồng ý.

Người bị thương nặng nhất là Chu đại lang, những người khác đa phần là bị thương ngoài da, hoặc là cần cầm máu, hoặc là cần tiêu sưng, làm tan máu đọng, mấy cái này đại phu đều rất am hiểu, rất nhanh đã khám xong hết tất cả mọi người.

Tiểu Tiền thị cũng dẫn mọi người bưng đồ ăn ra, vì thế mọi người chuyển ra bàn trong hai sân, đại phu và Trang tiên sinh được mời ngồi ghế trên, lúc này mọi người mới bắt đầu ăn bữa cơm muộn này.

Mà ở bên kia sông, nhà họ Bạch đã ăn xong cơm tối.

Lưu thị đặt đũa xuống, nhận lấy nước xúc miệng, lau miệng rồi nói với con dâu: "Hôm nay Thiện Bảo đi xem đánh nhau, chỉ sợ sẽ bị dọa, bảo phòng bếp ninh cho nó một bát canh an thần, buổi tối con ngủ cùng nó."

Trịnh thị đồng ý.

Lưu thị vịn tay ma ma đứng dậy, nói: "Được rồi, ta cũng đi xuống nghỉ ngơi đây, con để ý Thiện Bảo nhé."

Trịnh thị tất nhiên là nghe theo mẹ chồng.

Lưu thị vịn tay ma ma ra khỏi nhà ăn, nhưng không đi về phòng, mà là vòng ra chỗ đằng sau cùng của hậu viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.