Chương trước
Chương sau
Mãn Bảo tò mò cầm đoạn "Rễ cây" màu đen này lên xem, thấy mảng thịt trắng tinh kia, không kìm được thò tay chọc một chút.

Khoa Khoa đã tìm ra được vài tranh ảnh tư liệu của những chủng loại tương tự, những loại thực vật đã bị tuyệt chủng từ kho số liệu khổng lồ của nó, chẳng qua vẫn hơi không chắc chắn, nhưng nó có thể khẳng định với Mãn Bảo một điều: "Đây là thực vật họ Nấm."

"Có ăn được không?"

Khoa Khoa không quá chắc chắn: "Chắc là có thể?"

Mãn Bảo bèn buông đoạn nấm trong tay xuống, sau đó đi bứt số còn dư lại, nếu có thể ăn được, vậy mang về nhà, bên trong nó trắng như vậy, nói không chừng sẽ ngon như củ mài đấy.

Thứ này sinh trưởng dưới gốc cây, có rất nhiều cây bị che khuất dưới lá, lúc trước Mãn Bảo ngồi quay lưng về phía chúng nó nên không để ý thấy.

Thật ra có thấy thì cũng không nghĩ rằng đây họ nhà Nấm, bởi vì trông nó thật sự rất giống một đoạn rễ cây.

Bây giờ Mãn Bảo phát hiện chúng nó, gạt đám lá che ra, liền nhìn thấy không ít nấm mọc dưới gốc cây.

Mãn Bảo không chút khách khí nhổ hết chúng nó ra, sau đó ôm ra thả vào sọt tre, bởi vì quá nhiều, một lần bé ôm không xuể, còn phải quay ra quay vào ba lần.

Khoa Khoa rất im lặng, nó còn đang nghiêm túc phân tích thứ này.

Mấy năm nay nó cũng ghi được không ít giống loài tuyệt chủng từ chỗ Mãn Bảo, hầu như đều có thể lập tức rà quét ra tên của chúng nó và cách sử dụng cơ bản.

Nhưng giống như bây giờ, không tìm ra được tên cụ thể lại là lần đầu tiên.

Nó cảm thấy đối với nó và Mãn Bảo thì đây là chuyện tốt.

Tích phân Bách Khoa Quán đưa không chỉ tham khảo tác dụng và tầm quan trọng của thực vật, độ khan hiếm cũng là một nhân tố rất quan trọng.

Như kiểu thực vật đến tên còn không rà quét ra được này, Bách Khoa Quán chắc chắn sẽ thưởng không ít tích phân, nếu bọn họ có thể tìm hiểu rõ hoàn cảnh sinh trưởng của loại nấm này, tích phân khen thưởng sẽ càng nhiều hơn.

Khoa Khoa có thể nghĩ đến điều này, đương nhiên Mãn Bảo đã dần quen thuộc với nó cũng nghĩ đến, cho nên bé vô cùng phấn khích.

Phấn khích đến nỗi lập tức đi hái mấy cái lá to, cẩn thận xúc một ít bùn đất bên gốc cây kia bọc vào, lén để vào chỗ của Khoa Khoa trước, sau đó nhìn gốc cây rắn chắc, trợn tròn mắt.

Khoa Khoa nói: "Ký chủ, đúng lúc Bách Khoa Quán đang có chương trình giảm giá, mua một hộp dụng cụ thu thập đi."

"Hả, không phải ngươi nói mấy dụng cụ đó không thể lấy ra ngoài, nếu không sẽ rất dễ bại lộ thân phận của ngươi sao?"



Vô nghĩa, ngươi muốn lấy dụng cụ để đánh nhau với Bạch Thiện Bảo, ta đương nhiên chỉ có thể nói thế, nếu không chẳng may đánh ra mạng người, chuyện vốn không bại lộ cũng sẽ bại lộ.

Khoa Khoa nói: "Ta có thể cung cấp kỹ thuật che giấu cho ngươi trước, cải tạo hình dáng bên ngoài của dụng cụ này thành hình thức phù hợp."

Thật ra là vì bây giờ ngươi đã lớn, sẽ không đánh nhau đến nỗi hăng máu lên rút dụng cụ ra đánh người.

Đương nhiên, Khoa Khoa sẽ không nói như vậy.

Mãn Bảo cũng tạm thời không phát hiện ý nghĩa thật sự của Khoa Khoa, bé thoáng nhìn giá của hộp dụng cụ Khoa Khoa đang chiếu ra.

Thật sự rất ít, chỉ cần 9 điểm tích phân, bé nhớ rõ trước kia cần tận 90 điểm mà?

Mãn Bảo gãi đầu, không chắc chắn lắm hỏi Khoa Khoa.

Khoa Khoa nói: "Không sai, bây giờ đang giảm 90%."

Chuyện tốt như vậy không có nhiều đâu.

Mãn Bảo lập tức nói: "Mua đi!"

Khoa Khoa lập tức trừ tích phân, chỉ chốc lát sau, một cái rương đã xuất hiện ở bên trong không gian.

Mãn Bảo chột dạ nhìn trái nhìn phải, thấy mấy đứa Đại Nha đều ở cách đó không xa, ở giữa còn có cây che lấp, không quá nhìn rõ bên này.

Bèn xoay lưng về phía mọi người lấy hộp dụng cụ ra, đồ vật bên trong đều rất tinh xảo, hiển nhiên là được thiết kế chuyên dùng cho việc thu thập.

Có một cái xẻng nhỏ, hai cái kéo, hai cái dao có kích thước khác nhau, còn có một chồng hộp đựng, mấy cái này chuyên để đựng thực vật. Mãn Bảo tiếp tục lục lọi, lúc này mới phát hiện còn có cả các loại dụng cụ để bắt động vật, có một số đồ bé nhận được, ví dụ như lưới, nhưng có rất nhiều thứ bé lại không biết là cái gì, chẳng qua bây giờ không phải lúc để hỏi cái này, Mãn Bảo xếp gọn đồ lại, lấy một cái dao nhỏ từ bên trong ra, sau đó cất hộp dụng cụ đi.

Mãn Bảo cạo một ít đất trên gốc cây xuống cho Khoa Khoa.

Khoa Khoa: ".. Thật ra ngươi nên đặt vào hộp đựng thực vật, nhưng mà thôi, đây cũng là lần đầu tiên ngươi sử dụng nên không thuần thục, chờ buổi tối về ta sẽ dạy cho ngươi các bước thu thập chuẩn xác nhất."

Trước kia ký chủ còn nhỏ, ngay đến việc bẻ nhánh cây cũng cần đến đám Chu tứ lang giúp đỡ, ra ngoài hầu như đều có người theo sau.

Nhà họ Chu mới bỏ việc đưa đón bé sớm chiều mấy tháng này thôi, nhưng đối với việc Mãn Bảo đi chỗ nào vẫn quản lý rất nghiêm, trên cơ bản, chỉ cần bé không đến nhà họ Bạch, thì nhà họ Chu đều sẽ gọi người đi cùng bé.



Nhỏ là mấy đứa cháu trai cháu gái Đại Đầu Đại Nha, Nhị Đầu Nhị Nha, còn lớn là hai anh em Chu ngũ lang Chu lục lang.

Dưới tình huống như vậy, nhiệm vụ Khoa Khoa bố trí cho Mãn Bảo chủ yếu là ghi lại thực vật, thực vật nhỏ thì cứ nắm trong tay một lúc rồi ném vào không gian, to hơn thì cần bọn Chu ngũ lang giúp bé nhổ hoặc bẻ xuống.

Còn việc thu thập hoàn cảnh sinh trưởng của thực vật thì quá khó khăn, ví dụ như lúc trước thu thập nấm, đám Chu ngũ lang thấy Mãn Bảo không lấy nấm mà lại đi đào chỗ đất nấm mọc đã sấn vào quan sát bé nửa ngày, muốn mặt không biến sắc ghi lại mấy yếu tố sinh trưởng phức tạp khác lại càng khó khăn hơn.

Cho nên Khoa Khoa chưa từng khuyến khích Mãn Bảo mua hộp dụng cụ.

Nhưng dường như là do số tuổi Mãn Bảo tăng lên, hoặc là do bé càng ngày càng thông minh hơn, có thể cung cấp nhiều sáng kiến tốt có giá trị cho gia đình, địa vị trong nhà của bé ngày càng cao, nên tất nhiên người lớn trong nhà họ Chu cũng càng nơi lỏng việc kiểm soát bé.

Ít nhất khi bé chạy ra ruộng hoặc ra bờ sông, mấy đứa Đại Đầu Đại Nha sẽ không nhắm mắt theo đuôi* bé nữa.

*Nhắm mắt theo đuôi: Nhắm mắt theo đuôi; rập khuôn theo kẻ khác. ( "Trang Tử, Điền Tử Phương": 'phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu'. Có nghĩa là: Thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là lần vào núi này, phải biết rằng, trước kia chỉ cần Mãn Bảo vào núi, người trong nhà sẽ không cách bé quá năm bước.

Còn bây giờ, chỉ cần bé xuất hiện trong tầm mắt của người nhà, có thể cho bọn họ thường xuyên nhìn thấy là được.

Khoa Khoa là hệ thống, việc nó am hiểu nhất chính là thu thập các loại số liệu rồi tiến hành phân tích, tất nhiên đã sớm phát hiện ra điểm khác biệt này.

Cho nên, thu thập yếu tố sinh trưởng của động thực vật, kiếm càng nhiều tích phân, ký chủ, lên không?

Mãn Bảo đương nhiên sẽ nhào vô, lần trước mua cái dùi cui điện kia, tích phân của bé suýt chút nữa đã bị quét sạch, bây giờ chỉ còn hơn tám trăm.

Mãn Bảo hài lòng cất con dao vào trong không gian, sau đó bắt đầu đi tìm khắp nơi, bé muốn xem thử xem xung quanh đây còn có loại nấm này không.

Nếu nó thích mọc ở dưới gốc cây, hoặc là mọc từ gốc cây, vậy chỉ cần tìm ở dưới gốc cây là được.

Nhưng bé đã tìm xung quanh mấy cái cây gần đây cũng không phát hiện được gì, ánh mắt không khỏi nhìn về phía gốc cây bị chặt kia.

Bé nhớ Khoa Khoa đã từng nói, bất kể loại thực vật nào cũng có điều kiện sinh trưởng nhất định, vậy thì điều kiện sinh trưởng của loại nấm này là gì?

Mãn Bảo ngồi xổm bên gốc cây, ngây người nhìn nó.

Đại Nha cảm thấy thời gian cô nhỏ ngồi xổm ở đó quá dài, không kìm được chạy lên xem, "Cô nhỏ, người đang nhìn cái gì vậy?"

Vẻ mặt Mãn Bảo nghiêm túc, "Nhìn cây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.