Chương trước
Chương sau
Chẳng qua tuy rằng tán thưởng, nhưng lão đại phu vẫn duỗi tay nói: "Vợ của cháu cũng năm văn tiền."

Đây là phí khám hỏi cơ bản nhất, so với đại phu ngồi khám ở hiệu thuốc trên huyện thành thì không hề nhiều.

Tình hình tốt hơn hẳn dự đoán của mình, Chu tứ lang vui rạo rực lấy ra 40 văn đưa cho ông, sau đó ra ngoài cửa nhìn sắc trời đang dần tối.

Hắn thoáng nhìn phía chân trời còn có ánh tà dương chưa hoàn toàn biến mất, đỡ eo nửa ngồi xổm xuống dỗ Mãn Bảo, "Mãn Bảo, tối nay muội ngủ với ta và tứ tẩu muội nhé? Ta nói muội nghe, trong nhà thím Phương có nhiều đồ ăn ngon lắm.."

"Huynh cứ nói thẳng là huynh không muốn về nhà, muốn ngủ lại đây là được," Mãn Bảo lại chẳng phải đồ ngốc, sao có thể không nghe hiểu ý của hắn chứ?

Tuy rằng Mãn Bảo cảm thấy ngủ trên giường của mình thì thoải mái hơn, nhưng nghĩ đến sau này còn phải mượn tứ ca làm ví dụ, đành cố mà gật đầu nói: "Ngủ nhờ thì ngủ nhờ, nhưng mà tứ ca, vì sao chúng ta lại phải ở lại đây vậy?"

Rõ ràng vẫn đủ thời gian về nhà, cho dù lúc về đến nhà có hơi tối, nhưng cũng không có gì phải sợ.

Chu tứ lang nhìn trái nhìn phải, sau nói mới lầm bầm nói với Mãn Bảo: "Tứ ca của muội không thể ngã vô ích thế được, ta phải đến nói chuyện cẩn thận với nhạc phụ nhạc mẫu của ta."

Phương thị trừng mắt nhìn hắn một cái, "Không cho phép chàng lấy cha mẹ ta làm đao. Cơ mà đúng là nhà họ Giả quá mức thật, đều là bà con quê nhà với nhau, nhà bọn họ còn thường xuyên vào trong núi nhà ta nhặt củi hái rau dại đấy, nhà ta đã từng nói câu gì chưa? Sao giờ đến hái có mấy cây nấm cũng không được chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng có chặt cây gỗ tốt trên núi nhà họ đâu, không phải chỉ là tìm mấy món hoang dã thôi sao, cũng chẳng phải là của nhà họ trồng."

Dù sao nhà bọn họ đã nhỏ mọn như vậy, hắn nhất định phải nói một câu, hừ, hắn với thôn Đại Lê cũng có phải là không có quan hệ gì đâu, nhà cha mẹ vợ hắn ở đây đó.

Vì thế hai vợ chồng dẫn Mãn Bảo đến nhà họ Phương.

Chỗ ở của nhà họ Phương ở ngay sau quán thịt, vị trí nằm giữa đường cái huyên náo, vô cùng đắc địa.

Tuy rằng trời đã sắp tối rồi, nhưng nhà họ Phương vẫn rất náo nhiệt, có không ít thôn dân tụ tập ở đó nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy con gái nhỏ nhà họ Phương dẫn chồng về nhà thì rốt rít ngạc nhiên hỏi, "Sao Nhị Nữu lại về nhà?"



Bà Phương đang nói chuyện cười đùa với người ta, nghe thấy vậy thì hoảng sợ, vội vàng đi ra ngoài xem, thấy con gái trở về cùng con rể, bên cạnh còn có bảo bối Mãn Bảo của nhà họ Chu, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt nói: "Sao các con không về sớm hơn, đã ăn cơm chưa, mẹ đi hâm nóng cơm cho các con."

Hâm nóng cơm là chuyện không thể, trong nhà sao có thể có cơm thừa, nhưng có thể nấu cơm mới.

Chu tứ lang vội vàng nói: "Mẹ, chúng con đã ăn rồi, mẹ đừng lo. Lần này là do con bị ngã, cha mẹ con không yên tâm nên mới bảo con ăn cơm xong thì đến đây khám đại phu."

Lúc này bà Phương mới phát hiện ra Chu tứ lang đi khập khiễng, vội vàng quan tâm hỏi: "Con bị ngã ở đâu thế, đại phu nói thế nào?"

Mãn Bảo vô cùng nhanh nhẹn lấy một cái ghế ra cho hắn ngồi, Chu tứ lang thưởng bé một ánh mắt khen ngợi, cẩn thận đỡ eo ngồi xuống ghế như phụ nữ mang thai tám tháng, thở dài nói: "Con bị ngã ở Chúng Sơn, còn may là bị ngã đấy ạ, nếu không chỉ sợ con đã bị chém chết rồi."

Mấy người hàng xóm vốn đang nghĩ con gái con rể nhà người ta về thăm nhà, ở lại thì không tiện lắm lập tức dừng chân, rối rít quay đầu ngồi xuống, đầy hóng hớt hỏi, "Sao lại nói thế, ai dám chém ngươi? Thế không phải là muốn ngồi tù sao?"

Ngồi tù là không có khả năng, có ai sẽ đi báo quan vì mấy việc như này chứ?

Tự nhà mình có thể giải quyết được.

Chẳng qua hàng xóm nói cũng không sai, ai dám chém Chu tứ lang chứ, nhà hắn có sáu người huynh đệ đó, người nhà chú bác cũng không ít, nếu thật sự dám chém người..

Mọi người giật mình, càng thêm hứng thú nhìn chằm chằm vào Chu tứ lang.

Chu tứ lang bèn thở ngắn than dài kể lại chuyện hôm nay hắn lên Chúng Sơn tìm nấm dại, sau đó bị đuổi ra.

Hắn thở dài nói: "Tôi cũng biết, Chúng Sơn là của hai huynh đệ nhà họ Giả, bọn họ không cho chúng tôi lên núi tìm mấy món hoang dã, thì lần sau chúng tôi không lên là được, nhưng thế mà bọn họ vẫn không buông tha chúng tôi, trực tiếp vác cái cuốc đuổi theo, làm tôi với ngũ đệ tôi sợ hết hồn."

Mãn Bảo ngồi xổm bên cạnh nghe đầy hứng thú, tuy rằng bé đã nghe một lần rồi, nhưng giờ nghe lại thì phát hiện, cách nói của tứ ca hoàn toàn không giống lúc trước, đây hoàn toàn là một câu chuyện mới toanh.

Mãn Bảo đứng dậy, chắc đây chính là nguyên nhân bé cần phải phán đoán xem người bệnh nói dối hay nói thật như lời Khoa Khoa nói đúng không?



Chuyện tứ ca kể ở nhà chắc chắn là nói thật, nhưng câu chuyện kể ở chỗ này, cũng không hẳn là toàn lời nói dối.

Vẻ mặt Chu tứ lang u buồn, đỡ eo nói: "Lúc ấy tôi đã sợ lắm, còn tưởng rằng mình lỡ phạm phải tội ác tày trời gì, nên quay lại định giải thích với bọn họ, ai ngờ mới nói được hai câu bọn họ đã chạy sang chỗ tôi, tôi hoảng quá nên chạy hơi nhanh, kết quả vì đêm qua mới mưa, đường núi hơi trơn, nên tôi mới bị ngã."

"Khi ấy cả nửa bên người tôi đều tê dại, sợ vô cùng, ài, mọi người nói xem, sao bọn họ lại không muốn nói chuyện tử tế với tôi chứ?"

Bà Phương nghe thế thì nổi giận, vỗ lên bàn một cái, nói: "Nhà họ Giả đuổi theo các con thật?"

Chu tứ lang gật đầu khẳng định.

Bà Phương nhìn chằm chằm vào Chu tứ lang, hỏi, "Con cũng chỉ đi tìm mấy món hoang dã thôi?"

"Đó là chắc chắn ạ," Chu tứ lang oan ức nói: "Mẹ, trên Chúng Sơn chỉ toàn là cây tùng và mấy cái cây xấu cong cong vẹo vẹo, nếu con không đi tìm món ăn hoang dã, con còn có thể lên đó làm gì? Cũng không thể đến đó trộm gỗ được đúng không ạ?"

Hắn nói: "Giờ nhà con có tận năm phần ruộng chia theo nhân khẩu, đâu có thiếu gỗ, giữa hè nắng gắt, con đi đốn củi làm gì, mà có đốn củi thì đốn luôn ở trên núi thôn bọn con là được, người thôn chúng con đều hào phóng, chỉ cần không chặt mấy loại gỗ tốt nhất, thì mấy loại cây khác cho chặt thoải mái."

Mọi người ngẫm thấy cũng đúng, nhà họ Chu đông người, núi được chia cũng nhiều, nhà người ta muốn gỗ thì tự lên núi nhà mình tìm là được.

Huống hồ, phòng ở của nhà họ Chu đã xây xong từ lâu, lúc này cũng không cần gỗ nữa.

Đối với mọi người, ruộng chia theo nhân khẩu chính là nơi cung cấp gỗ tuyệt hảo, nếu không phải là trộm gỗ tốt, thì mặc kệ làm gì ở trên núi, trên cơ bản đều sẽ không vi phạm luân lý đạo đức địa phương.

Bà Phương nghe được câu trả lời chắc chắn, càng thêm tức giận, lại vỗ bàn nói: "Thế thì họ cũng quá ác rồi, mỗi năm số cây nhà bọn họ chặt từ trên núi chúng ta còn ít sao? Mùa xuân năm nào cũng lên núi nhà chúng ta hái rau dại, ta cũng chưa từng bảo không được, sao giờ đến lượt con rể nhà ta lên Chúng Sơn tìm chút món hoang dã lại không được chứ?"

Mấy thôn dân khác cũng sôi nổi đồng ý, "Này cũng quá keo kiệt rồi, trước kia nhà bọn họ ở gần cửa thôn, cuối cùng ngắm trúng cây tùng trên Chúng Sơn mới đổi qua đó, mấy năm nay mùa đông nào cũng được đốn củi, còn rau dại mùa xuân toàn là hái trên núi mấy nhà chúng ta."

"Đúng vậy, không nói mùa xuân, lúc đốn củi mùa đông ấy, ngươi nói ngươi rành rành là một người đốt than, thế nhưng không dùng than đốt và củi gỗ nhà mình chặt về, mà lại đến đoạt củi gỗ nhà bọn ta, thế này mà coi được sao?"

"Từ lâu ta đã thấy bọn họ không vừa mắt rồi, năm nào cũng đốt than ở ngay gần nhà ta, nói bao nhiêu lần không được, mùi khói kia khó ngửi chết, người nhà ta mấy năm rất hay bị bệnh, ta cảm thấy là vì bọn họ đốt than."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.