Trang tiên sinh cất sách giáo khoa đi, cúi đầu nhìn đám học sinh đang ngo ngoe rục rịch, ngay cả Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo vẫn luôn được ông chiếu cố đặc biệt cũng hai mắt tỏa sáng, tay đặt ở hai bên quyển vở đã gấp, rất có tư thế ông vừa nói tan học thì lập tức cất sách giáo khoa chạy ra ngoài.
Trang tiên sinh thấy thế thì không khỏi cười thành tiếng, chậm rì hỏi: "Chắc nhà các con cũng bắt đầu gặt lúa mạch rồi đúng không?"
Đám trẻ gật đầu, khó hiểu nhìn Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh nói: "Gặt lúa mạch, là coi như bắt đầu thu hoạch vụ hè rồi."
Đám học sinh vẫn mơ hồ, nhưng đôi mắt của Bạch Thiện Bảo lại càng sáng ngời, hiển nhiên là đã nghĩ ra cái gì.
Trang tiên sinh khẽ gật đầu với cậu, cười nói: "Thu hoạch vụ hè năm nay ta sẽ cho nghỉ ba ngày."
Đám học sinh sững sờ, sau khi chắc chắn tiên sinh không nói đùa, mọi người lập tức hô to phấn khích, Mãn Bảo cũng kích động vỗ tay.
Trang tiên sinh chờ bọn họ hò hét xong, lúc nay mới đè tay xuống, chờ bọn họ yên tĩnh lại mới nói: "Ba ngày này các con cũng phải làm việc giúp nhà mình nhé, đừng có chơi suốt. Trồng trọt là cái gốc của dân, sau này bất kể các con làm quan hay làm tướng, làm nông hay kinh thương, thì đều phải biết cái này. Huống chi, người lớn tuổi trong nhà đều đang lao động, sao các con có thể ngồi mát ăn bát vàng?"
Đám học sinh rối rít đứng lên, khom lưng ngoãn ngoãn đáp "Vâng ạ", đầu nhỏ của Mãn Bảo còn suýt nữa cộc vào bàn.
Trang tiên sinh hài lòng vuốt râu, nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người tan học đi."
"Chào tiên sinh ạ!"
Trang tiên sinh cúi đầu nhìn Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, nói: "Lát nữa các con đến sân nhỏ gặp ta."
Chờ đến khi Trang tiên sinh ra khỏi lớp học, phòng học an tĩnh nháy mắt bộc phát tiếng hoan hô ồn ào, mọi người lập tức dọn đồ về nhà.
Động tác rất nhanh, nhanh chóng nhét sách vào rương đựng sách, xách ra bên ngoài.
Trang tiên sinh mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng ầm ĩ phía sau, ông bật cười lắc đầu, trở về sân nhỏ của mình.
Còn Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì quay sang nhìn nhau rồi ủ rũ cúi đầu cất sách, chẳng thấy hưng phấn chút nào.
Chắc chắn tiên sinh lại giao thêm bài tập cho bọn họ rồi.
Bạch Thiện Bảo đưa ra lời mời trước, "Ngươi muốn đến nhà ta làm bài tập không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, người trong nhà đều đi gặt lúa mạch, tất nhiên sẽ không có ai đưa bé lên núi tìm phục linh, vì thế gật đầu, "Được thôi."
Đúng là Trang tiên sinh có bài tập giao cho bọn họ thật, còn có không ít, Mãn Bảo vừa ghi lại vừa nhăn nhó mặt mày, hỏi: "Tiên sinh, nếu bọn con không làm được thì có thể tới hỏi người không ạ?"
Trang tiên sinh ngẫm nghĩ, nói: "Các con cứ suy nghĩ trước, nếu vẫn không biết làm thì có thể đi hỏi Bạch lão gia, còn ta phải vào thành một thời gian."
Cũng vì muốn vào thành, nên ông mới cho nghỉ cả thu hoạch vụ hè, phải biết rằng trước kia ông chỉ cho nghỉ thu hoạch vụ thu.
Mãn Bảo ghi nhớ, tò mò hỏi thêm một câu, "Ngài vào thành vì chuyện gì thế ạ?"
Trang tiên sinh khẽ mỉm cười, đáp: "Triều đình đã chính thức truyền lệnh xuống dưới, năm nay tất cả các vùng dưới Miên Châu đều được miễn thuế, cho nên ta về nhà thăm các sư huynh con."
Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, "Tất cả đều được miễn thuế ạ?"
Trang tiên sinh mỉm cười gật đầu, "Chắc không lâu nữa lí trưởng cũng sẽ sang thôn chúng ta thông báo, được miễn thuế, hẳn là hầu hết người dân đều có thể vượt qua, mọi người chỉ cần chuẩn bị ít thuế là được."
Mãn Bảo gật đầu thật mạnh.
Đây đúng là một tin tức cực kỳ tốt, Mãn Bảo cũng không hỏi Trang tiên sinh lấy tin tức từ đâu. Trang tiên sinh sẽ không lừa bọn họ.
Mãn Bảo vô cùng vui vẻ cõng rương đựng sách chạy về nhà, nói việc này cho nhà mình trước, rồi mới cầm bài tập đi tìm Bạch Thiện Bảo.
Đáng tiếc bây giờ trong nhà chỉ có Hà thị dẫn theo Tam Nha và Tứ Đầu làm cơm tối, những người khác vẫn đang làm việc ở ngoài ruộng, cho nên tin tức tốt của Mãn Bảo chỉ có thể nói cho nàng.
Nhưng cho dù là vậy, Hà thị cũng thấy vui vẻ vô cùng, lâp tức bảo Tam Nha đi hỏi Tiền thị đang ở vườn rau, buổi tối có nên nấu ít trứng gà để ăn mừng không.
Lúc Chu lão đầu dẫn một đám con cháu về nhà ăn cơm tối nghe được tin tốt này, lập tức sảng khoái cười to hai tiếng, sau đó bảo Chu đại lang đi lấy vò rượu giấu đi từ hồi tháng năm đám cưới Chu tứ lang ra, quyết định tối nay sẽ uống một chén.
Chờ đến khi Chu đại lang chạy tới phòng kho, không biết móc từ đâu ra một vò rượu, mấy người phụ nữ trong nhà mới biết cha con bọn họ lén giấu rượu đi.
Chu lão đầu cười ha hả, vừa quay đầu liền đối diện với ánh nhìn chằm chằm của Tiền thị, cả người không khỏi cứng đờ, lập tức thấy chột dạ.
Hiếm khi có chuyện tốt, Tiền thị cũng chỉ hừ một tiếng, không lập tức tính sổ với ông.
Chu lão đầu xoa gáy thở dài, chẳng qua cứ mặc kệ đi, cứ qua đêm nay trước rồi lại tính.
Mãn Bảo đã sớm cảm thấy hứng thú với rượu, bởi vì không chỉ có cha thích, mà mấy ca ca của bé, trên có đại ca, dưới có ngũ ca cũng đều thích, mà bé lại có hứng thú với đồ ăn thức uống ngon miệng.
Mãn Bảo ngồi trên vị trí của mình bắt đầu nhìn chằm chằm mấy ca ca uống rượu, chờ đến khi bé ăn cơm xong, mấy chị dâu cũng ăn xong rồi, bé lập tức ôm bát ngồi vào giữa Chu tứ lang và Chu ngũ lang, giả vờ định ăn tiếp, sau đó nhìn rượu trong chén bọn họ.
Nhà bọn họ đương nhiên sẽ không uổng nổi rượu tốt, đây là rượu do người bán lẻ trên huyện thành bán, nghe nói cũng ủ từ gạo, rất quý.
Một bữa tiệc mừng, ngoài thịt tốn nhiều tiền nhất, cái tốn thứ hai chính là rượu.
Đây vẫn là trong tình huống nhà bọn họ chỉ để mỗi bàn nửa vò thôi đấy, nếu là cung cấp đầy đủ, không biết phải tốn bao nhiêu tiền đâu.
Mãn Bảo cảm thấy cơm tẻ ăn rất ngon, cháo cũng ngon, cho nên rượu ủ từ gạo ra..
Mãn Bảo lấm la lấm lét nhìn trái ngó phải, nhân lúc Chu ngũ lang quay đầu nói chuyện với bọn Đại Đầu, bé liền lén giơ tay kéo cái chén của hắn qua, ngửi thử một chút, cảm thấy rất thơm, vì thế cúi đầu uống một ngụm..
Vừa đắng vừa chát, còn có cảm giác cay nháý mắt bùng ra ở nụ vị giác*, Mãn Bảo trực tiếp nhổ ra, sau đó ho khan kịch liệt.
*Nụ vị giác: Khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị (Cre: QT)
Đúng lúc Chu lão đầu cũng thấy bé lén uống rượu, há to miệng, mắt cũng trợn lên.
Chu ngũ lang lập tức cướp lại chén rượu của mình, trừng mắt nhìn bé, "Muội mới mấy tuổi mà đã uống rượu?"
Mãn Bảo thè lười như một con gâu gâu, nước mắt lưng tròng quay đầu tìm đại tẩu.
Tiểu Tiền thị vừa tức giận vừa buồn cười, rót nước cho bé uống, sau đó vỗ mông của bé, "Lục ca muội lớn như vậy còn chưa được uống rượu, sao muội to gan như thế chứ?"
Chu lão đầu cũng đã khép miệng lại, hai con ngươi cũng rụt về, ông vẫy tay với con gái nhỏ, gọi người đến trước mặt rồi cười nói: "Muốn uống rượu thì nói với cha là được mà, nào, lại đây uống của cha."
Cha chồng mở miệng, tiểu Tiền không tiện xem mồm, Tiền thị lại trừng mắt nhìn ông: "Mới nửa chén rượu ông đã say?"
Chu lão đầu lập tức rụt cổ, cười khà với Mãn Bảo, vỗ đầu bé nói: "Được rồi, đi chơi đi, chờ bao giờ con lớn hơn chút hẵng uống, ít nhất phải lớn bằng lục ca con mới uống được."
Mãn Bảo lại nói: "Sau này con sẽ không uống nữa, thật là quá khó uống."
Chu lão đầu cười haha, mấy huynh nhà họ Chu cũng thấy buồn cười, cùng nâng chén lên uống một ngụm, cười nói: "Khó uống chỗ nào, rõ ràng là ngon như vậy mà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]