Chương trước
Chương sau
Chu tứ lang chưa từng bắt được chim sẻ, Chu ngũ lang và Chu lục lang càng không bắt được, nếu nói đến việc bắt trứng chim, thì hiện tại người có chiến tích tốt nhất trong nhà là Chu tứ lang.

Cho nên hai người đề nghị lấy nhiều trứng chim chút, đến lúc đó nếu gà mái nhà họ ấp gà con, có thể nhét cả trứng chim vào cho gà mái ấp, nói không chừng hai mươi ba mươi ngày sau bọn họ có thể có được một đàn chim.

Chu lục lang còn nói: "Ta nghe Nhị Lộc kể, thịt chim sẻ rất non, còn ăn ngon hơn cả thịt gà."

Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, "Thật ạ?"

"Đương nhiên là thật, Nhị Lộc ăn rồi, hơn nữa chim sẻ nhỏ như vậy, chắc chắn không nhiều bằng thịt gà, chúng ta có thể nuôi nhiều một chút, sau này mỗi ngày ăn một con."

Chu tứ lang kí vào đầu hắn một cái, nói: "Nghĩ hay nhỉ, đệ cứ thử nuôi chim sẻ ở nhà xem, xem người trong thôn có mắng chết đệ không."

Chu Lục Lang không phục, "Mắng đệ cái gì?"

Chu tứ lang dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu hắn vểnh tai nghe thử.

Mọi người lập tức yên lặng, mới đầu ngoài ruộng chỉ còn tiếng gặt lúa soàn soạt, nhưng chỉ chốc lát sau, bọn họ đã nghe thấy tiếng mắng chửi không biết truyền từ đâu tới, "Ăn ăn ăn, chỉ có tí lương thực như vậy mà ngươi vẫn còn đến ăn của ta, có tin ngày nào đó ta sẽ quét sạch tổ của các ngươi không.."

Chu tứ lang khinh bỉ nhìn bọn họ, nói: "Ngoài châu chấu ra, thì người trong thôn ghét đám chim sẻ này nhất đó. Đến mùa xuân, có đôi khi vừa gieo hạt xuống bọn nó đã bới ra ăn; mùa hè cũng nhiều, hoa màu vừa nhú mầm ra bọn nó đã mổ mất; mùa thu càng tệ, khó lắm mới đợi đến lúc thu hoạch thì bọn nó cũng đến cướp; mùa đông cũng không ít, ừm, mùa đông đỡ hơn một chút, đa số bọn nó chỉ ăn cỏ thôi, nhưng vẫn rất đáng ghét, mấy đứa không thấy đại tẩu thường xuyên chửi chúng nó trong vườn rau sao?"

Đám người:. Sao bọn họ biết được.

Chu tứ lang xoa bụng, cũng thấy hơi tiếc, "Nên chúng ta mới thích tìm trứng chim nhất, tổ của bọn nó không khó tìm, trong một cái tổ sẽ có mười mấy quả trứng chim. Nhưng ngoài trên cây, đôi khi bọn nó còn xây tổ trên lúa nước và lúa mạch, lúc mọi người đến gặt, có mấy người lớn ngại phiền phức, tình nguyện đập nát còn hơn là giữ chúng nó lại, cũng bởi chim sẻ mỗi năm một nhiều. Mấy đứa nhìn mảnh kia xem, còn nhiều hơn cả người."

Mãn Bảo thấy hơi tiếc, Khoa Khoa cũng cảm thấy tiếc, mỗi một con này, dù chỉ là trứng, mang tới tương lai cũng là một sự tồn tại rất quý giá.

Chẳng qua bây giờ Bách Khoa Quán chỉ thu thập sinh vật, trứng, không có trong danh mục của nó, coi như giờ nó ghi vào, Bách Khoa Quán cũng sẽ không đưa cho nó và ký chủ bất cứ tích phân nào.

Nhưng sau này thì chưa chắc.

Giờ khắc này, Khoa Khoa còn mong ngóng diễn đàn thành lập hơn cả Mãn Bảo.



Chỉ là, mấy quả trứng chim Chu tứ lang mang về trước đó đã là trứng chim không có trống rồi, nó không rà quét được sinh mạng bên trong mấy quả trứng.

"Tứ ca, huynh biết nhiều thật, sao đệ lại chẳng biết gì nhỉ?" Chu ngũ lang không giống Mãn Bảo, chim sẻ có ở khắp nơi, hắn cũng thấy tiếc gì.

Nhưng mấy lời tứ ca vừa nói hắn cho đến nay hắn chưa từng nghe, hắn cảm thấy rất thông thái.

Chu tứ lang bèn ho nhẹ một tiếng, nói: "Chờ bao giờ đệ lớn hơn một chút sẽ biết, được rồi, mau làm việc đi, có khi mấy người đại ca bên kia đã gặt xong rồi ấy."

Mấy người Chu đại lang đi gặt một mảnh khác, không ở cùng chỗ với bọn họ.

Chu lão đầu đã gặt đến trước mặt, xua mấy đứa con đi, thấy bọn họ vẫn còn tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện, ông cũng dứt khoát dừng lại nghỉ ngơi.

Vẫy tay với hai đứa con trai ngốc, một đứa con gái ngốc, và một đám cháu ngốc, Chu lão đầu nói: "Lại đây, ta nói cho mấy đứa nghe vì sao lão tứ lại biết."

Chu ngũ lang dẫn đầu chạy lên.

Chu tứ lang không vui, kêu lên: "Cha, sao người lại thế chứ."

"Mau gặt lúa mạch của con đi, gặt xong của mình thì giúp phần của vợ con." Sau đó quay sang tiếp tục nói với một đám con nít: "Tứ ca mấy đứa biết mấy cái này không phải vì hắn thông minh, mà là do hắn ngố, hồi hắn năm, sáu tuổi ấy, gan cực kỳ nhỏ, trông thấy chó bị đánh, sẽ khóc hu hu, nhìn thấy mèo bị đá, cũng khóc huhu."

"Chú nhỏ của mấy đứa bắt được mấy con chim sẻ mang về ăn, kết quả thằng nhóc này thấy mấy con chim non đó, khóc không ngừng được, chạy xồng xộc từ nhà ra ruộng mách bọn ta." Rõ ràng Chu lão đầu đã lấy chuyện này ra giễu cợt Chu tứ lang không ít lần, lúc này nhắc lại, vui vẻ cười ha ha, "Mấy kiến thức này đều là sau này mọi người nói cho hắn đó."

Chu lão đầu bĩu môi nói: "Chứ với cái đầu óc trước kia của hắn, có thể nghĩ được mấy cái này mới là lạ."

Ai có thể ngờ đứa trẻ đã từng nhát gan như thế sau này lại hỗn như vậy chứ?

Cho nên trong quá trình lớn lên của Chu tứ lang, người nhà họ Chu vẫn rất thích thú nhắc lại việc này, thỉnh thoảng lại lấy ra trêu cợt Chu tứ lang, đồng thời hy vọng hắn có thể nhớ lại lúc hắn còn bé.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn, bao giờ cũng khiến người ta yêu thích hơn một đứa trẻ nghịch ngợm, không phải sao?



Chẳng qua từ sau khi Chu tứ lang mười ba tuổi, việc này không còn ai nhắc lại nữa, ngay cả các thôn dân biết rõ chuyện này cũng không nhắc lại, tất cả là vì chuyện này còn liên quan đến Chu Ngân.

Chỉ là lần trước ba người kia đã đến phơi bày thân phận của Chu Ngân trước mặt mọi người, đặc biệt là ở trước mặt Mãn Bảo.

Con nhóc này còn đang vào thời điểm có hứng thú với người nhà nhất, nên thỉnh thoảng bé sẽ hỏi về người chú nhỏ bé chưa từng thấy kia.

Chu lão đầu không dám nhiều lời, chỉ sợ bé biết cái gì, nhưng mà nếu không nói, thì lấy sự thông thông minh và nhiệt tình của bé, chắc chắn bé sẽ càng nghi ngờ hơn.

Nhưng may mắn là, còn có những mẩu chuyện rất cũ, nó không dính dáng đến chuyện 6 năm trước đó, ông vẫn rất sẵn lòng nhắc đến, cũng là vì để Mãn Bảo có thể hiểu rõ vị "chú nhỏ" chưa từng gặp kia thêm một chút.

Nghe cha nói mấy lời này không phải là bản gốc của Chu tứ lang, Chu ngũ lang khá là thất vọng.

Mãn Bảo lại chú ý đến một cái khác, nói: "Chú nhỏ có thể bắt được chim sẻ ạ? Vậy hắn bắt kiểu gì ạ?"

Chu lão đầu gãi đầu, nói: "Cái này thì ta không biết, không thì con đi hỏi Chu Hổ thử xem?"

Trong ấn tượng của ông, người có thể bắt được chim sẻ trong thôn không nhiều, người từng bắt được, ngoài tiểu đệ của hắn, cũng chỉ có Chu Hổ từng đi săn thôi.

Chu lão đầu nói: "Lúc trước con và tiểu công tử nhà họ Bạch nghĩ được một biện pháp hay như thế cho nhà hắn, còn đưa một con dê qua đó, con hỏi, chắc chắn hắn sẽ nói."

"Vâng ạ, vậy con đi hỏi đây." Nói xong quay người định chạy.

Chu lão đầu bình tĩnh níu cổ áo bé lại từ phía sau, nói: "Gấp cái gì, bao giờ trưa về rồi hỏi, bây giờ phải làm việc đã."

Ông giao việc cho con gái, "Con dẫn Tam Nha và Tứ Đầu ra chỗ Tam Đầu nhặt lúa mạch rơi dưới ruộng đi."

Nhưng Mãn Bảo lại nhìn chằm chằm vào cái liềm.

Chu lão đầu sợ hết hồn, vội vàng giấu liềm ra sau lưng: "Con còn nhỏ, chưa thể cầm liềm, chờ bao giờ con tám tuổi, không, đến mười tuổi thì hẵng xuống ruộng."

Chu lão đầu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ý kiến này rất hay, cười nói: "Đúng, cứ như vậy đi, mười tuổi xuống ruộng, làm 4 năm, rám đen rồi dưỡng trắng một năm là có thể làm mai, làm mai xong lại dưỡng thêm năm nữa, lúc đó đã trắng trẻo hồng hào, có thể xuất giá rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.