Lúc Mãn Bảo cầm sợi dây thừng xâu bảy tám con chim sẻ về nhà, cơm tối đã nấu xong rồi.
Hà thị nhìn thấy chim sẻ trong tay bé thì rất thuận tay nhận lấy, sau đó mới nhớ hỏi, "Không phải cha không cho muội lấy lúa mạch sao?"
Mãn Bảo nói: "Đây không phải là của nhà chúng ta, là lúa mạch của nhà Bạch nhị lang."
Hà thị gật đầu, không bận tâm nữa.
Lúc Chu lão đầu về thì hỏi thêm một câu, "Bạch lão gia biết không?"
Mãn Bảo nhớ đến cảnh Bạch nhị lang để người hầu vác một bó lúa mạch to như vậy tới, thì chần chờ gật đầu nói: "Hẳn là biết ạ."
Chu lão đầu yên tâm, không giống với nhà bọn họ, nhà họ Bạch người ta có rất nhiều lương thưc, cho dù lần này gặp thiên tai khá nghiêm trọng, nhưng số lượng lương thực thu hoạch được cũng không phải thứ bọn họ có thể so sánh được.
Chu lão đầu gắp một miếng thịt chim, nói: "Tranh thủ thời gian thu hoạch hết cây đậu ngoài ruộng đi, Bạch lão gia đang tìm người làm công, làm tầm ba ngày, lão tam, con dẫn lão tứ đến nhà Bạch lão gia nhận việc, lão đại ở lại nhà đập lúa mạch, đập cây đậu, lão nhị tiếp tục vào thành bán rau."
Mấy huynh đệ đáp vâng.
Vốn dĩ năm nay Chu lão đầu không định để mấy đứa con trai đến nhà Bạch lão gia làm công ngắn hạn, bởi vì nhà họ có thêm một phần ruộng của Chu tứ lang, không dành ra được nhiều thời gian như vậy.
Nề hà năm nay gặp thiên tai, không đủ việc để làm, nếu làm xong việc nhanh thì đương nhiên là phải đi làm công ngắn hạn.
Thật ra có rất nhiều người suy nghĩ giống Chu lão đầu, cho nên lúc Chu tam lang dẫn Chu tứ lang đến nhà họ Bạch, liền phát hiện có rất nhiều người đến xin việc.
Chẳng qua bọn họ cũng có ưu thế.
Chu tam lang ghi được dấu ấn ở chỗ quản sự nhà họ Bạch là người có năng lực làm việc, hơn nữa còn là cùng thôn, cho nên quản sự vừa thấy Chu tam lang đến thì nhận luôn, tiền công thấp hơn năm ngoái hai văn.
Không thể khác được, sau thiên tai, cho dù đang là lúc ngày mùa, nhân công cũng rất rẻ.
Nếu không phải Bạch lão gia rất cẩn thận, chỉ muốn tuyển người quen năm ngoái đã chọn, thì chỉ cần hắn bao ăn một ngày ba bữa, cũng có thể lên huyện thành vẫy được không ít người.
Quản sự nhà họ Bạch không chút do dự nhận Chu tam lang, khi đến lượt Chu tứ lang, hắn hơi rối rắm một chút, cuối cùng vẫn cau mày nhận lấy.
Vị quản sự này đi theo Bạch lão gia đến sống tại thôn Thất Lí, chủ yếu quản lý đồng ruộng của thôn Thất Lí và thôn Đại Lê, tự nhiên biết tiểu lang quân nhà mình có quan hệ gần gũi với tiểu nương tử nhà họ Chu, gần đây ngày nào cũng chơi với nhau.
Thôi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật vậy.
Quản sự miễn cưỡng nhận Chu tứ lang vào, nhưng vẫn dặn dò Chu tam lang, "Chu tam, ngươi nhớ phải để ý đệ đệ của ngươi đó."
Chu tam lang vội vàng khom lưng đồng ý, Chu tứ lang cũng cười hì hì bảo đảm mình sẽ làm việc chăm chỉ.
Quản sự phất tay, sai người đưa cho bọn họ hai cái liềm, sau đó rời đi.
Chu tứ lang cầm lấy liềm thở dài, "Ôi cái lưng lụ khụ của ta."
Chu tam lang nhìn hắn.
Chu tứ lang vội vàng nói: "Tam ca yên tâm đi, đệ nhất định sẽ không trộm lười, huynh đừng có mà mách với cha đấy."
Chu tam lang bèn thu lại ánh mắt, nói: "Đi thôi, chúng ta xuống ruộng."
Lúa mạch nhà họ Bạch còn chưa thu hoạch xong.
Mấy chỗ ruộng đồng và thôn trang khác của Bạch lão gia đều có người hầu trồng trọt, hoặc là đưa đồng ruộng cho tá điền thuê, cũng để người quản lý ở thôn trang.
Chỉ có chỗ ruộng ở thôn Thất Lí và thôn Đại Lê vì ở ngay gần kề, nên Bạch lão gia mới để bụng hơn chút, bởi vậy ngoài hai mươi đứa ở và mười mấy người hầu, hắn càng thích thuê thôn dân lân cận đến làm công ngắn ngày hơn.
Cũng là vì điểm này, Bạch lão gia mới có thể nhanh chóng dung nhập với thôn thôn dân thôn Thất Lí chỉ sau hai năm chuyển đến.
Không chỉ ở thôn Thất Lí, ở thôn Đại Lê hắn cũng có uy vọng rất lớn.
Dù sao, lúc ngày mùa, mọi người có thể dựa vào hắn kiếm tiền, lúc nông nhàn, mọi người vẫn có thể dựa vào hắn kiếm tiền, không phải sao?
Người nhà quê đơn thuần chất phác, luôn thấy biết ơn những người có thể cho bọn họ manh áo miếng cơm.
Cũng bởi vậy, chỗ đồng ruộng này của nhà hắn bất kể là gieo giống hay thu hoạch sẽ luôn chậm hơn những nhà khác một chút.
Bạch lão gia không thích trồng cây đậu, so với cây đậu, tất nhiên lúa mạch có thể nghiền thành bột mì ăn ngon hơn, cho nên phần lớn ruộng cạn của Bạch lão gia đều trồng lúa mạch.
Bọn họ gặt từ ngoài hướng dần vào thôn, bây giờ vẫn còn một mảng lớn chưa gặt xong, chờ gặt xong thì có thể thu hoạch cây đậu.
Thật ra Chu tứ lang thích gặt cây đậu hơn.
Hắn đánh ngáp một cái, chấp nhận số phận đi theo sau tam ca gặt lúa mạch, đến trưa chỉ nghỉ ngơi một canh giờ.
Tuy rằng đúng là nhà họ Bạch phụ trách một ngày ba bữa cơm, nhưng lượng công việc như vậy, còn là đội nắng để làm, vẫn khiến Chu tứ lang thấy khổ sở vô cùng.
Lúc hắn đau khổ thì không khỏi lười biếng*, dù sao cũng không phải ruộng nhà mình.
* Gốc là 摸鱼 (câu cá, mò cá): Nghĩa bóng là làm việc gì một cách lười biếng, kiểu vừa làm vừa chơi nhãn nhã.
Động tác của Chu tứ lang càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, sau đó hắn nghe thấy phía sau có tiếng soàn soạt, thân mình không khỏi cứng đờ, lập tức ra sức gặt lúa, sau một hồi lâu thấy phía sau không có động tĩnh gì nữa, mới không kìm được quay đầu lại nhìn.
Liền thấy cách đó không xa có một đứa trẻ vô cùng quen mắt đang sai sử một người hầu gặt mấy hàng lúa mạch bó vào nhau, sau đó vác mang đi.
Chu tứ lang không nhịn được hỏi, "Tiểu lang quân cũng xuống ruộng giúp gặt lúa mạch hả?"
Bạch lão gia nỡ bắt con trai bảo bối của hắn cơ à?
Bạch nhị lang quay đầu nhìn hắn, mất nửa ngày mới nhận ra cái người đen bóng này là tứ ca của Mãn Bảo, bèn nhe răng cười, "Không phải, ta muốn đi bắt chim sẻ với Bạch Thiện và Chu Mãn, cần phải có lúa mạch làm mồi."
Lúc này không chỉ có Chu tứ lang trầm mặc, ngay đến Chu tam lang cũng không khỏi quay đầu nhìn sang, nhìn thấy người hầu đã vác bó lúa mạch kia lên, không nhịn được nói: "Có phải lấy nhiều quá rồi không?"
"Không nhiều chút nào, rải càng nhiều, sẽ càng có nhiều chim sẻ bay xuống," Bạch nhị lang rất tự tin nói: "Trong khoảng thời gian này chúng ta bắt quá nhiều, nên ở chỗ cửa thôn đã không dễ bắt được chim sẻ nữa rồi, chỉ có thể đến đây để bắt."
Chu tứ lang không hiểu lắm, "Nhà tiểu lang quân cũng thiếu thịt ăn sao?"
"Có thiếu đâu, sao huynh lại hỏi như vậy?"
"Nếu không thiếu thịt, sao cậu cứ phải cố chấp đi bắt chim sẻ?"
"Bởi vì chơi vui mà!" Bạch nhị lang đã ăn thịt chim sẻ vài ngày rồi, cho dù là đổi cách nấu, thì cũng ăn ngán rồi.
Nhưng sở dĩ cậu vẫn ngày ngày đi vác lúa mạch không biết mệt là vì thấy bắt chim sẻ rất thú vị.
Đến bây giờ, cậu đã thu nạp được rất nhiều đồng bọn nhỏ cùng nhau chơi trò chơi này.
Đúng vậy, Bạch nhị lang đã thu nạp được rất nhiều đồng bọn nhỏ, thế nên cho dù Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo không đến, bọn họ cũng có thể làm tốt.
Đương nhiên, Mãn Bảo vì có thịt để ăn, vẫn sẽ chăm chỉ đến mỗi ngày, chẳng qua sẽ mang cả sách của mình theo.
Mà Bạch Thiện Bảo cảm thấy chim sẻ chiên dầu và chim sẻ nướng làm đồ ăn vặt cũng khá ngon, cho nên cũng theo đến cùng, cũng mang theo sách của mình đến.
Bởi vì bộ lưới đánh cá chỉ có một bộ, thế nên bọn họ sẽ không tranh việc kéo dây thừng, đương nhiên, cái việc như đào lỗ cắm gậy càng không đến lượt bọn họ.
Vì thế hai người bèn tìm một gốc cây ngồi đọc sách, thỉnh thoảng sẽ chỉ dạy bọn họ nên sắp xếp vị trí như thế nào.
Đương nhiên, chờ đến khi Bạch nhị lang tới đó, cậu sẽ cứng rắn tiếp nhận quyền chỉ huy, không cho người khác xen vào.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều đã chơi chán trò này, đương nhiên sẽ cảm thấy không sao cả, cậu thích chỉ huy thì nhường cho cậu, mà cũng vì nguyên nhân này, ngày nào đến lúc chia chim sẻ, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cũng có thể được chia số chim giống Bạch nhị, với mỹ danh là cung phụng cho trưởng lão.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]