Chương trước
Chương sau
Đại Đầu không hỏi người khách kia lấy cái gì để đổi với cô nhỏ, nghe thấy câu trả lời này, cậu cảm thấy đây mới là bình thường.

Đã bảo mà, ai lại lấy tiền để mua thứ như này chứ?

Mãn Bảo giao đồ cho Khoa Khoa, Khoa Khoa gửi từng kiện hàng đi, buổi chiều gửi, đến buổi tối tích phân đã tăng lên rồi, tổng cộng là 25800 tích phân, Khoa Khoa tự giác trừ 10% tích phân hoa hồng của mình, còn lại là số tích phân Mãn Bảo được nhận.

Mãn Bảo vui vẻ rạo rực nhìn tích phân của mình đột phá 500.000.

Đây là số tích phân nhiều nhất bé có được từ sau khi có Khoa Khoa, bé nắm bàn tay nhỏ, bừng bừng quyết tâm, chỉ cần xuất hiện hai giống loài quý hiếm như chim sẻ nữa thôi, là bé có đủ tiền mua thuốc cho mẹ rồi.

Khoa Khoa nhắc nhở bé: "Ký chủ, ngươi còn có một vật mục tiêu chưa được thanh toán, ta thấy tích phân khen thưởng của nó sẽ không thấp hơn chim sẻ đâu."

Mãn Bảo càng vui, "Cho nên ta chỉ cần tìm thêm một giống loài nữa là đủ? Không, nếu có thể bán được 20 phần tử đằng và hoa đỗ quyên như lần này nữa là cũng đủ rồi."

"Không sai, chỉ là có vẻ không có nhiều người muốn mua lắm."

Dù sao cũng là lấy nghiên cứu và dạy học làm chủ, với trình độ khoa học của tương lai, mấy người làm nghiên cứu khoa học đó chỉ cần lấy được mấy cành, lại có thêm ít đất nuôi trồng, thì việc nghiên cứu chẳng là vấn đề gì với họ cả.

Nhưng không phải ai cũng là nhà sinh vật học, cũng không phải mỗi nhà sinh vật học đều sẽ cảm thấy hứng thú với hai loài hoa này.

Khoa Khoa cảm thấy ký chủ có thể mở rộng chủng loại giao dịch của mình thêm một chút, "Có lẽ ngươi nên đăng danh sách các giống loài mình đã ghi lại lên trên đấy, nếu có ai cần, sẽ tự đặt đơn với ngươi."

Mãn Bảo cảm thấy cách này khá hay, bé đi ra khỏi hệ thống trước, thoáng nhìn ra ngoài, sau đó lén lút thắp một ngọn đèn dầu, lấy một tờ giấy ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Khoa Khoa có thể giúp bé tải lên, cũng có thể giúp bé tìm hình ảnh, nhưng lại không thể thay bé đăng tin hay làm tổng kết mấy cái này.

Con người sáng tạo ra chúng nó cho rằng, làm như vậy sẽ chỉ khiến trí tuệ con người suy giảm.

Cho nên Mãn Bảo chỉ có thể tự mình làm.

Toàn bộ nhà họ Chu chỉ có hai trản đèn dầu, một trản ở trong tay Chu lão đầu, trản còn lại tất nhiên sẽ ở chỗ người duy nhất đi học trong nhà là Mãn Bảo.

Hơn ba năm, số sinh vật Mãn Bảo đã ghi lại thật đúng là không ít, trong đó nhiều nhất là thực vật, bé loại bỏ mấy loài chỉ có một ít tích phân khen thưởng trước, giờ bé đã biết, mấy loài có ít tích phân này là do thứ này tương lai cũng có, mà còn có rất nhiều.

Cho nên bé chỉ tìm những loài được thưởng số tích phân từ 10 trở lên, nếu có thể trên trăm thì càng tốt.



Trong mấy loài thực vật dễ tìm, thì rau má, quả mâm xôi*, sâu xanh là dễ kiếm được nhất, còn là những loài sinh vật mùa nào cũng có.

*Chính là quả bào mà đoạn đầu tui không biết edit sao


Mãn Bảo liệt kê danh sách xong thì đưa cho Khoa Khoa rà quét, sau đó bé lại vào diễn đàn, chuẩn bị kỹ càng cho cái tin dài lê thê này của mình.

Mãn Bảo đánh dấu chúng nó thuộc loại viễn cổ hết, bé biết thứ nào càng cổ xưa thì càng đáng giá.

Nhà Thiện Bảo có một cái kệ kho báu, bên trên có rất nhiều bảo bối, có nhiều thứ truyền thừa từ vài trăm năm trước, cực kỳ đáng giá.

Hơn nữa trên diễn đàn còn có rất nhiều người tìm mua sách cổ, đồ cổ, trước nay Mãn Bảo vẫn luôn rất giỏi trong việc phát hiện và tổng kết mấy cái này.

Đăng tin lên xong, Mãn Bảo lập tức thổi tắt đèn dầu rồi đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy, bé không xuống giường đi rửa mặt ăn sáng ngay mà vào trong hệ thống xem tin của bé trước.

Sau đó liền phát hiện không thấy tin của bé đâu.

Giao diện tràn đầy màu sắc rực rỡ, chỉ là không có tin của bé, Mãn Bảo trợn mắt há mồm.

Khoa Khoa nói: "Có quá nhiều người đăng tin, đã bị đẩy xuống rồi."

"Vậy phải đăng lại một lần nữa hả?"

"Quá phiền phức, hơn nữa cùng là một tin mà đăng đi đăng lại quá nhiều lần, Bách Khoa Quán sẽ cấm."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Khoa Khoa nói: "Ký chủ có thể suy xét đến việc mua trang đầu, như vậy thì tin của ngươi sẽ luôn xuất hiện ở trang đầu tiên, bất kể người nào vào trong diễn đàn thì đều nhìn thấy tin của ngươi trước."

"Bao nhiêu tích phân nha?"

"Mười tích phân một ngày."

Mãn Bảo cảm thấy quá đắt, lại hỏi: "Chúng ta có đơn đặt hàng không?"

Khoa Khoa nghiêm túc nói: "Không có."

"Vậy thôi, để ta tự đăng lại đi." Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Chắc chắn là vì đêm qua ta đăng quá muộn, mọi người đều ngủ rồi, cho nên bọn họ mới không thấy tin của ta. Ta quyết định sẽ chờ đến giờ Thìn để đăng lại, khi đó hẳn là đã có không ít người trên diễn đàn."



Khoa Khoa nhìn ký chủ đang tràn đầy tự tin, nghiêm túc nói cho bé, "Không, giờ Thìn chính là lúc có ít người trên diễn đàn nhất, mà lúc ký chủ đăng tin tối qua mới là thời điểm có nhiều người truy cập nhất."

Mãn Bảo không tin lắm, "Tối muộn thế rồi mà bọn họ không đi ngủ à? Hơn nữa đến giờ Thìn thì chúng ta cũng học xong tiết học sớm rồi, là lúc đang có tinh thần nhất.."

Khoa Khoa muốn nói cho bé biết, ở tương lai, ban đêm có đèn đóm sáng như ban ngày vậy, cho nên 9 giờ tối mới chỉ là lúc bắt đầu sinh hoạt về đêm thôi, mà 8 giờ sáng, có lẽ có rất nhiều người còn chưa thức dậy.

"Bây giờ diễn đàn vừa mới mở, còn có rất nhiều ký chủ của các thế giới chưa kịp phản ứng, nhưng lúc này là lúc các viện nghiên cứu và nghiên cứu viên có nhu cầu lớn nhất, vật mục tiêu của chúng ta có tích phân không cao, là một vật thí nghiệm rất tốt." Khoa Khoa nói: "Cho nên, nếu vật mục tiêu của chúng ta cũng có thời điểm được hoan nghênh nhất, thì khả năng cao chính là trong hai ngày này, ta cảm thấy ký chủ cần phải gia tăng tỉ lệ lộ diện của mình trong hai ngày nay, dù sao cũng chỉ cần hai ngày, có mỗi hai mươi tích phân thôi."

Mãn Bảo thoáng nhìn tài khoản của mình, cố gắng không suy nghĩ hai mươi tích phân chính là hai mươi túi kẹo, có thể kiếm được ít nhất một nghìn đến hai nghìn văn tiền.

Cuối cùng Mãn Bảo gật đầu, "Được rồi, ta nghe theo ngươi."

Lúc sáng sớm tinh thần Mãn Bảo có chút không tập trung, ngay cả khi đọc sách cũng không kìm được đưa ý thức vào trong hệ thống để xem có đơn đặt hàng nào không.

Bạch Thiện Bảo quay sang nhìn bé lần nữa, thấy bé lại ngẩn ngơ thì không khỏi đụng vào khuỷu tay bé, hỏi: "Ngươi làm sao thế?"

Mãn Bảo hoàn hồn, lắc đầu.

Bạch Thiện Bảo lại không tin, hỏi: "Có phải nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Mãn Bảo tiếp tục lắc đầu, còn hỏi vì sao cậu lại nghĩ như vậy, Bạch Thiện Bảo bèn nói: "Nếu không xảy ra chuyện gì, thì sao ngươi cứ ngơ ra thế? Hôm nay tiên sinh sẽ giảng bài mới đấy."

Mãn Bảo giật mình tỉnh táo lại, trong lòng thầm kêu "Toi rồi", hôm qua bé đã quên chuẩn bị bài.

Bạch Thiện Bảo thấy thế thì hiểu ngay, không khỏi cười ra tiếng, nhìn trái ngó phải, thấy không có ai chú ý bên này, liền lấy vở của mình ra cho bé mượn, nhỏ giọng nói: "Đây là ghi chú hôm qua ta đã chuẩn bị, ngươi mau xem đi."

Mãn Bảo cảm kích nhìn cậu, lập tức lấy sách giáo khoa ra tới đọc hết một lượt hai lần trước, để đánh dấu những từ không quá quen ra, từ nào thật sự không nhận ra thì hỏi Bạch Thiện Bảo, cảm thấy hơi quen mắt thì liếc qua ghi chú của Bạch Thiện Bảo, liên hệ giải thích của cậu một chút là gần như có thể nhận ra rồi.

Đương nhiên, trước đó, Mãn Bảo đã bảo Khoa Khoa tắt âm thanh nhắc nhở đi, bé quyết định từ giờ đến lúc tan học sẽ không vào hệ thống xem nữa.

Tiền nhân, không, là hậu nhân nói rất đúng, làm rối lòng ta, hôm nay sao lắm nỗi ưu phiền *, vì muốn hôm nay có thể an ổn chút, vẫn là để cho thứ làm rối lòng ta đừng xuất hiện nữa.

* Gốc: Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu: Thơ của Lí Bạch (Bản dịch của hieusol)

Hôm nay chính là ngày học bài mới đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.