Chu ngũ lang và Chu lục lang chậm rãi ăn hết bát hoành thánh, húp sạch cả nước canh trong bát, sau đó ngẩng đầu liếc nhau, đều không quá muốn đi đón muội út. 
Cảm giác không phải trông trẻ con thật sướng mà! 
Chu ngũ lang đặt bát đũa xuống, lau miệng, sau khi thanh toán tiền xong thì ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai của tửu lầu. 
Mãn Bảo đang ngắm phong cảnh đường phố qua cửa sổ phát hiện ánh mắt của hắn đầu tiên, phấn khích vẫy tay với hắn. 
Chu ngũ lang đứng ở dưới lầu ngẩng mặt lên nhìn, chống lưng hỏi to, "Tí nữa hai người có ra ngoài chơi không, nếu không đi, thì ta và lão lục sẽ tự mình đi chơi, chờ muộn một chút sẽ đến đón muội." 
Phó Văn Vân lập tức chọc ngón tay vào cánh tay Mãn Bảo, Mãn Bảo liền nói: "Các huynh đi chơi đi, lát nữa nếu không thấy bọn muội ở tửu lầu, vậy chính là đang ở hiệu sách." 
Chu ngũ lang đã hiểu, lát nữa các nàng sẽ đi đến hiệu sách, vậy bọn họ càng phải đi chơi riêng, hắn thật sự không muốn đọc sách chút nào. 
Thật ra lúc đầu Chu ngũ lang cũng rất thích đọc sách, người nhà nông ai mà không hy vọng mình nhận biết được nhiều chữ, nắm giữ vô số tri thức, sau đó thi làm quan, được phong hầu bái tướng? 
Ước mơ mà, cho dù nó không thực tế thì cũng vẫn có người ước. 
Nhưng mới hôm qua vừa học được năm chữ, ngày hôm sau đã quên hết, lại học, lại quên, hơn nữa quá trình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/2227013/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.