Chương trước
Chương sau
Chu ngũ lang và Chu lục lang chậm rãi ăn hết bát hoành thánh, húp sạch cả nước canh trong bát, sau đó ngẩng đầu liếc nhau, đều không quá muốn đi đón muội út.

Cảm giác không phải trông trẻ con thật sướng mà!

Chu ngũ lang đặt bát đũa xuống, lau miệng, sau khi thanh toán tiền xong thì ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai của tửu lầu.

Mãn Bảo đang ngắm phong cảnh đường phố qua cửa sổ phát hiện ánh mắt của hắn đầu tiên, phấn khích vẫy tay với hắn.

Chu ngũ lang đứng ở dưới lầu ngẩng mặt lên nhìn, chống lưng hỏi to, "Tí nữa hai người có ra ngoài chơi không, nếu không đi, thì ta và lão lục sẽ tự mình đi chơi, chờ muộn một chút sẽ đến đón muội."

Phó Văn Vân lập tức chọc ngón tay vào cánh tay Mãn Bảo, Mãn Bảo liền nói: "Các huynh đi chơi đi, lát nữa nếu không thấy bọn muội ở tửu lầu, vậy chính là đang ở hiệu sách."

Chu ngũ lang đã hiểu, lát nữa các nàng sẽ đi đến hiệu sách, vậy bọn họ càng phải đi chơi riêng, hắn thật sự không muốn đọc sách chút nào.

Thật ra lúc đầu Chu ngũ lang cũng rất thích đọc sách, người nhà nông ai mà không hy vọng mình nhận biết được nhiều chữ, nắm giữ vô số tri thức, sau đó thi làm quan, được phong hầu bái tướng?

Ước mơ mà, cho dù nó không thực tế thì cũng vẫn có người ước.

Nhưng mới hôm qua vừa học được năm chữ, ngày hôm sau đã quên hết, lại học, lại quên, hơn nữa quá trình học chữ còn tẻ nhạt khô khan như vậy..

Không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn ngồi xổm dưới đất nhìn chữ trên giấy rồi dùng nhánh cây tập viết theo từng nét trong thời gian dài.

Cho nên bây giờ Chu ngũ lang cứ nhìn thấy sách là lại đau đầu, chỉ khi nào ở nhà mới có thể ngồi cùng đám Đại Đầu ngồi học một ít chữ, để không đến mức quên mất chúng nó mà thôi.

Hắn cảm thấy, người có thể nhiệt tình ham thích đọc sách từ tận đáy lòng, thì hoặc là đứa mọt sách, hoặc là mấy đứa trẻ thông minh như muội út nhà hắn.

Còn hắn cả hai đều không phải, tất nhiên sẽ không thích đọc sách.

Hiệu sách huyện La Giang cũng không lớn, sách trong đó cũng rất ít, hơn nữa rất ít khi đổi mới, mấy năm nay chỉ cần Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lên huyện thành thì sẽ đến hiệu sách dạo một vòng, cho nên chưởng quầy ở hiệu sách rất quen thuộc với bé.

Còn Phó Văn Vân lại trông rất lạ mắt.

Vừa thấy Mãn Bảo đến, chưởng quầy liền chỉ một vị trí, Mãn Bảo mỉm cười với hắn, kéo Phó Văn Vân qua đó.

Bé biết, sách hiệu sách mới nhập về sẽ đặt ở chỗ đó.

Người trong hiệu sách cũng không nhiều, Mãn Bảo lật tìm một lúc thì tìm được hai quyển sách hơi mỏng, một quyển là <Tập thơ Trọng Đạt> của người viết tên Khổng Trọng Đạt, quyển còn lại là <Mao Thi chính nghĩa>.

Mãn Bảo đã học xong <Kinh thi>, thấy hai quyển này liền cầm <Mao Thi chính nghĩa> lên xem trước.

Phó Văn Vân nhìn thoáng qua, trùng hợp là nàng cũng mới học xong Kinh thi, ấn tượng còn rất rõ, vội vàng hỏi: "Đây là <Mao truyện>?"

Mãn Bảo đã mở ra xem, khẽ gật đầu, đọc một hồi lâu mới nói: "Tỷ có thể mua một quyển về nhà từ từ đọc."



"Muội đã nói vậy, thì hẳn đây là quyển sách hay." Phó Văn Vân lấy một quyển từ trên kệ sách xuống, định mua về nhà nghiền ngẫm.

Phó Văn Vân biết Mãn Bảo đọc rất nhiều sách, nhưng lại không ngờ rằng bé đã đọc nhiều sách đến thế, hiệu sách có nhiều sách như vậy, mà bé đều có thể nói cụ thể rõ ràng.

Rằng quyển nào bé đã đọc, quyển nào bé chưa đọc, quyển nào đáng đọc, quyển nào bây giờ bọn họ đọc cũng không hiểu được, quyển nào không cần phải đọc nữa, bé liệt kê được từng quyển rõ ràng.

Chỉ mới đi một vòng trong hiệu sách, trong lòng Phó Văn Vân đã ôm bảy tám quyển sách, có mấy quyển trong thư phòng nhà nàng cũng có.

Nhưng nàng muốn có những quyển sách thuộc về chính mình.

Tuy rằng sách rất đắt, nhưng nàng vẫn trả nổi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm

2. Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn

3. Chiều Hư

4. Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

=====================================

Dù sao tiền mẫu thân cho hôm nay, nàng cũng không lấy để mua quần áo, mua trang sức gì.

Phó Văn Vân hào hứng mua sách, sau đó nhìn về phía Mãn Bảo, phát hiện hai tay bé trống không, bèn kinh ngạc hỏi, "Muội không mua à?"

"Muội mua mực."

Chưởng quầy cười thân thiện với Phó Văn Vân, sau đó thuần thục lấy một hộp mực từ trên giá xuống đưa cho Mãn Bảo, cảm thán: "Cháu viết nhiều như vậy thì phải tốn bao nhiêu giấy đây, nhưng ta lại chưa thấy cháu mua giấy bao giờ."

Mãn Bảo không chút khách khí nói: "Giấy chú bán đắt quá."

"Bán cho cháu đã là rẻ nhất rồi, rẻ hơn nữa thì ta lỗ vốn."

Mãn Bảo bèn thở dài, "Cho nên đi học rất tốn."

Chưởng quầy cười với bé, nếu đi học không tốn, thì sao kẻ sĩ lại hiếm như vậy chứ?

Mãn Bảo thanh toán tiền, cho hộp mực vào túi của mình, lúc này mới giúp Phó Văn Vân ôm sách ra ngoài.

Hôm nay Phó Văn Vân rất vui, bởi vậy mời Mãn Bảo cùng nhau về tửu lầu, "Ta cũng không cần về nhà vội, chúng ta cùng đến tửu lầu ngồi, ta mời muội bữa cơm, được không?"



"Được ạ," Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, "Chỉ là không biết có làm phiền đến tỷ tỷ của tỷ không."

"Không đâu, mà chưa chắc tỷ ấy và Lưu tỷ tỷ sẽ về tửu lầu ăn cơm, chúng ta cứ ăn của chúng ta trước. Hơn nữa đa số mấy quyển sách ta mua này ta đều chưa đọc, muốn nhân cơ hội thỉnh giáo muội một chút."

Đừng nhìn Phó Văn Vân lớn hơn Mãn Bảo, nhưng thời gian học của nàng lại không bằng Mãn Bảo.

Sau khi học xong <Kinh thi>, có một khoảng thời gian nàng lại vào trạng thái <Tạm nghỉ học>, mà bây giờ tuy rằng đã được học trở lại, nhưng cũng mất nửa ngày về hậu trạch để học đàn và thêu thùa với tỷ tỷ.

Nàng lớn hơn Mãn Bảo nhiều, nhưng nếu nói về đọc sách, thì số sách nàng đọc thật đúng là không nhiều bằng Mãn Bảo.

Nàng hâm mộ Mãn Bảo, Mãn Bảo cũng hâm mộ nàng, "Nếu lần sau lên huyện thành có cơ hội được nghe tỷ tỷ đàn thì tốt."

Phó Văn Vân cười nói: "Lần sau muội tới nhà ta, ta sẽ dẫn muội đến phòng ta rồi đàn cho muội nghe."

Phó Văn Vân biết Mãn Bảo thích ăn, cho nên gọi mấy món đặc trưng của tửu lầu này, gọi cả Thu Nguyệt rồi cùng ăn đến ngon lành.

Mãn Bảo ăn xong thì quả nhiên nói đúng trọng tâm: "Ăn rất ngon!"

Phó Văn Vân vẫn luôn lưu ý biểu cảm của bé, nghe vậy thì cười nói: "Nhưng chắc chắn muội đã ăn đồ ngon hơn rồi, ta thấy muội cũng không có vẻ gì là kinh ngạc."

Mãn Bảo liền kiêu ngạo nói: "Đầu bếp nữ ở nhà bạn muội làm đồ ăn ngon lắm, mà đại tẩu muội nấu cũng rất ngon."

Phó Văn Vân gật đầu, "Thường nghe muội nhắc đến tay nghề của đại tẩu muội, nếu có cơ hội thì nhất định phải cẩn thận thưởng thức mới được."

Hai người tán gẫu hồi lâu, cuối cùng vẫn là đám Chu ngũ lang tìm tới đây trước, định đưa Mãn Bảo đi.

Phó Văn Vân theo thường lệ lấy một trăm văn ra để mua kẹo, có thể là vì sắp xa nhau, nên nhìn kẹo nàng cũng thấy hơi buồn, "Nếu ta đi, thì sau này ta không thể ăn được kẹo của muội nữa."

Mãn Bảo há miệng, không biết nên an ủi nàng thế nào.

Chu ngũ lang khó hiểu nhìn nàng, nói: "Vậy thì mua nhiều một ít là được, nhị tiểu thư, kẹo nhà tôi mua nhiều là có ưu đãi đó, đúng rồi, cô định đi đâu, đi lâu không?"

Chu ngũ lang thao thao bất tuyệt nói: "Nếu đi lâu, thì tốt nhất nên mua nhiều một chút, sau đó cứ để trong bình ấy, có thể giữ được rất lâu, nếu mua nhiều hơn 500 viên, thì cứ mỗi hai viên chúng tôi sẽ tặng thêm một viên.."

Mãn Bảo thế mà lại cảm thấy cách này không tệ.

Chút thương cảm trong lòng Phó Văn Vân đã bị Chu ngũ lang quét sạch.

Thu Nguyệt âm thầm trừng mắt nhìn Chu ngũ lang, đúng lúc xen vào: "Tiểu thư, đại tiểu thư đến rồi."

Chu ngũ lang bèn tiếc nuối ngừng lại, cuối cùng nói: "Nhị tiểu thư, nếu muốn mua kẹo thì nhớ tìm chúng tôi nhé, nhị ca tôi ngày nào cũng đến huyện thành bán thức ăn đó."

Phó Văn Vân chỉ đành gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.