Chương trước
Chương sau
Mãn Bảo ôm chăn mơ màng thiếp đi, cũng không biết có người ở hành tinh xa xôi cách bé rất nhiều năm ánh sáng đang chờ tin bé khuất phục.

Chỉ là hắn chờ mãi mà vẫn không chờ được email chủ động giảm giá của bé.

Người mua:.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Mãn Bảo theo thói quen đi xem hộp tiền và tích phân của mình, lại nhìn lướt qua hòm thư, phát hiện D tiến sĩ vẫn chưa trả lời emai của bé, bài bé đăng lên diễn đàn cũng không có người trả lời.

Mãn Bảo thở dài, chỉ đành thoát ra ngoài đi học trước.

Bé thầm nghĩ, nếu thật sự không có ai mua chim sẻ nữa, thì dù người kia ép giá chẳng chút lễ phép, bé vẫn sẽ bán cho hắn, cứ mua được thuốc cho mẫu thân đã rồi tính.

Mãn Bảo rửa mặt rửa mũi, đương lúc đi sang sân bên kia ăn sáng, bỗng nghe thấy một tràng ho khan truyền ra từ phòng chính.

Mãn Bảo định qua đó xem, tiểu Tiền thị lại dắt tay bé vào trong phòng bếp, nói: "Mau ăn sáng rồi đi học."

"Muội thấy mẹ ho."

"Thời tiết thay đổi, không chỉ mẹ, mà nhị tẩu muội cũng thấy hơi khó chịu trong người, tí nữa đại ca muội sẽ lên chợ mua thuốc cho các nàng. Muội không phải lo những việc này, việc học của muội mới là quan trọng."

Sức khỏe Tiền thị không tốt, hằng năm cứ đến lúc giao mùa, đặc biệt là lúc thu đông là bà dễ bị bệnh nhất, nhà họ Chu cũng quen rồi.

Mãn Bảo cúi đầu ăn trứng gà, bắt đầu tính toán nếu đến trưa mà còn không bán được hai con chim kia, thì bé sẽ chủ động liên hệ viện nghiên cứu Liên Đại không lễ phép kia, nhưng cũng phải bán ít nhất 220.000, như vậy mới có đủ tiền mua thuốc.

Mãn Bảo quyết định xong xuôi, bèn đẩy nhanh tốc độ, ăn xong rồi lập tức để bát đũa xuống, cõng rương đựng sách đi học.

Tiểu Tiền thị không khỏi ngó đầu ra nhìn bé, Chu Hỉ đang băm thức ăn cho gà, thấy thế thì ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Sao thế ạ?"

"Cứ cảm thấy hôm nay Mãn Bảo là lạ."

"Chắc là vì mẹ bị bệnh đó."

"Chắc vậy." Tiểu Tiền thị thu hồi ánh mắt, nói với Chu Hỉ nói: "Muội băm từng này là được, tí nữa cứ đuổi gà ra sau núi, trên đấy cỏ rất nhiều mầm cỏ và sâu. Để dành một chút để buổi tối cho ăn."

Trong lòng Mãn Bảo đã lui bước, chỉ chờ đến lúc trưa tan học sẽ có thời gian để trò chuyện nghiêm túc, mà người cách nhiều năm ánh sáng nào đó đợi hết một đêm rồi thêm một buổi sáng vẫn không nhận được tin tức gì.

Hắn lại nhìn bài đăng kia trên diễn đàn, phát hiện nó đã trôi xuống đáy, nhưng chủ nhân của nó cũng chẳng hề đăng lại lần nữa, tựa như chẳng hề để ý sống chết của nó.

Viện nghiên cứu Liên Đại không thể không thừa nhận, hắn thất sách*.



* Thất sách: Sai lầm trong mưu tính. (Cre: Wiktionary tiếng Việt)

Vì thế cứ do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn gửi một email cho đối phương nói: "30 vạn đắt quá, không thì chúng ta mỗi người nhường một bước, 250.000 được không?"

Mãn Bảo tắt email, vẻ mặt trầm tĩnh đi ra khỏi phòng học, đi đến phòng bếp cầm bát của mình.

Tiểu Tiền thị bớt thời gian nhìn bé một cái, càng chắc chắn hơn, không sai, hôm nay Mãn Bảo rất kỳ lạ.

Mãn Bảo trưng vẻ mặt nghiêm túc chào hỏi với tiểu Tiền thị rồi bưng bát đi, bé cố ý đi ra đằng sau trường học, tìm một chỗ vắng lặng ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa bàn bạc trong đầu với Khoa Khoa, "Ngươi nói xem, ta nên kiên trì giá 300.000, hay là thuận thế đồng ý?"

"Ký chủ cảm thấy sao?"

Mãn Bảo cắn chiếc đũa thầm nghĩ: "Nếu hắn không đồng ý, không mua, vậy hôm nay ta sẽ không thể mua thuốc cho mẹ ta."

Khoa Khoa trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu hắn đã ra giá, không bằng ký chủ cứ thử một lần xem, nếu không được thì có thể co được giãn được."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, hỏi: "Co được giãn được là gì?"

"Kiên nhẫn khi thất bại, tham vọng khi thành công," Khoa Khoa nói: "Lúc bất lợi thì ký chủ nhẫn nại lui một bước."

"Đây còn không phải là da mặt phải đủ dày sao?" Mãn Bảo rất thấu triệt.

Khoa Khoa không nói nữa.

Mãn Bảo cắn chiếc đũa suy nghĩ một chút, bèn thử trả lời lại một câu, "300.000 quá ít, đây là hai con chim sẻ đó, không phải một con."

Đối phương lập tức trả lời: "Kinh phí của chúng tôi cũng có hạn, 250.000 đã là cực hạn của chúng tôi rồi."

Mãn Bảo bực bội đáp lại một câu: "280.000!"

Đối phương im lặng không trả lời.

Mãn Bảo căng thẳng chờ đợi, đột nhiên bé nghĩ tới cái gì, lập tức gửi một email khác qua, "Mấy hôm trước tôi đã bán một con 200.000 cho người ta đấy, bây giờ bạn chỉ cần 280.000 đã mua được hai con, quá lời rồi còn gì?"

"Bạn từng bán cho người khác? Không phải trên diễn đàn bạn nói chỉ có hai con thôi sao? Là ai mua của bạn?"

Mãn Bảo nhìn câu trả lời đến trong giây lát này, cuối cùng cũng có chút giác ngộ, đúng, chính là như này, dường như mấy người bên kia đều rất để ý đến chuyện bé bán vật mục tiêu cùng loại cho những người khác

Lúc trước bé bán sâu xanh đã cảm thấy bọn họ rất để ý đến điều này.



Mãn Bảo vui vẻ đáp lại đối phương, "Bởi vì người kia là khách hàng cũ của tôi, chính nàng muốn mua chim sẻ, nên tôi mới bắt thêm hai con, rồi đăng lên trên diễn đàn."

Viện nghiên cứu Liên Đại không ngờ còn có người nhanh hơn bọn họ một bước, phải biết rằng cái chuyện như làm nghiên cứu này, đừng nói là chậm hai ngày, cho dù chỉ chậm một giây cũng có thể dẫn tới sự chênh lệch rất lớn.

Bọn họ vừa nghiên cứu ra một thứ, đối phương chỉ cần phát biểu luận văn đó trước bọn họ một bước, vậy thành quả cũng là của đối phương.

Cho nên thời gian rất quan trọng!

Hắn không do dự nữa, trực tiếp trả lời: "Được, chốt 280.000, tôi sẽ đặt đơn, bạn gửi đồ cho tôi đi."

Mãn Bảo vui vẻ giơ nắm tay lên, bảo Khoa Khoa gửi hai con chim cho đối phương, sau đó nhìn chằm chằm vào tổng tích phân trong hệ thống.

Một tiếng ting ting vang lên, tổng tích phân khẽ biến đổi, từ 780.000 vọt lên 1.037.800.

Mãn Bảo hơi sửng sốt, hỏi, "Khoa Khoa, có phải số này bị sai rồi không?"

"Không sai, ký chủ quên rồi hả, ta cũng có phí dịch vụ."

"À." Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra, ngoài giao dịch trong trung tâm mua sắm hoặc với Bách Khoa Quán, giao dịch trên diễn đàn đều phải trích phần trăm cho Khoa Khoa.

Chỉ là Mãn Bảo vẫn rất vui vẻ, bé lập tức click mở trung tâm mua sắm, lập tức vào xem lọ thuốc màu xanh lục trong giỏ hàng, ngón tay nhỏ khẽ run lên, nhưng vẫn kiên định nhấn vào.

Ngón tay nhấn hai lần liên tiếp, tổng tích phân rớt cái ào, trong nháy mắt con số đã biến thành 32001, sau đó có một lọ thuốc màu xanh xuất hiện trong hệ thống.

Giờ học buổi chiều, mông Mãn Bảo như thể đang có kim đâm bên dưới.

Trang tiên sinh liếc mắt nhìn đệ tử đứng ngồi không yên, giơ tay lấy thước dạy học từ dưới bàn ra, đi lên phía trước một bước.

Khoa Khoa không khỏi nhắc nhở, "Ký chủ.."

Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Trang tiên sinh, bé lập tức ngồi yên không dám nhúc nhích, trong lòng hối hận vô cùng. Vì buổi trưa chém giá quá lâu, thế nên đến lúc bé mua xong thuốc thì đã không còn thời gian để về nhà.

Mãn Bảo vất vả chịu đựng đến giờ tan học, chờ Trang tiên sinh vừa ra khỏi cửa liền lập tức ném sách vào rương đựng sách, cõng rương đựng sách chạy như điên về nhà.

Bạch Thiện Bảo nắm chắc thời gian đi đến đầu cầu vừa mới giơ tay lên chào được một nửa, đã thấy Mãn Bảo giống như con ngựa thoát cương, vèo một cái đã chạy đi rất xa.

Cánh tay giơ lên của Bạch Thiện Bảo cứng đờ, quay đầu hỏi Đại Cát, "Sao Mãn Bảo lại gấp như vậy nhỉ?"

Đại Cát mỉm cười: Ai bảo ngài không nói cho bé là mình sắp về, xem đi, chiếc thuyền hữu nghị này không chịu nổi thử thách rồi nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.