Bạch lão gia bèn nhìn đứa con ngốc nhà hắn, hỏi: "Nhị lang, sao con không đi?"
Bạch nhị lang đúng lý hợp tình nói: "Con nghe không hiểu mấy thứ dưa đậu bọn họ nói, con đi làm gì ạ, chờ bao giờ muốn trồng mấy cây ăn quả kia thì gọi con."
Bạch lão gia:.
Trang tiên sinh cười ha ha, nói với Bạch lão gia: "Tâm tư đơn thuần như hắn cũng không phải chuyện gì xấu, Bạch lão gia đừng quá trách móc nặng nề."
Bạch lão gia mỉm cười với Trang tiên sinh, đang ở trước mặt tiên sinh, hắn tạm thời tha cho con hắn.
Người hầu mang bát đũa lên, xới cơm cho hai đứa trẻ, Bạch lão gia gắp cho Mãn Bảo một miếng thịt trước, lúc này mới hỏi Trang tiên sinh, "Tiên sinh tính tiếp tục dạy ở trường học, hay là đến nhà tôi dạy ạ?"
Trang tiên sinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Vẫn dạy ở trường học đi."
Nếu có trẻ con đến đây chơi, thấy bọn họ đang học, nói không chừng sẽ muốn tới bàng thính.
Bạch lão gia nói: "Chỉ sợ trường học trống vắng quá, tiên sinh ở đó giảng bài sẽ bị cảm."
Trang tiên sinh không chút để ý, cười nói: "Sân viện ta ở cũng rộng, lúc nào không muốn giảng bài ở trường học thì dẫn bọn họ sang sân ta là được."
Ba học sinh và ba mươi học sinh, chênh lệch vẫn rất lớn, giảng bài ở đâu cũng được.
Lúc này Bạch lão gia mới không cưỡng cầu nữa.
Trang tiên sinh chỉ uống một chén rượu, cơm nước xong bèn cáo từ rời đi, thuận tiện dẫn Mãn Bảo đi cùng.
Hai thầy trò thong thả đi tản bộ dọc theo bờ sông, Mãn Bảo rất quan tâm hỏi: "Tiên sinh, người chỉ còn ba học sinh, còn có thể kiếm được tiền không ạ?"
Trang tiên sinh buồn cười hỏi: "Nếu không thì con định làm thế nào?"
"Con có tiền," Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Con có thể đưa rất nhiều quà nhập học cho tiên sinh."
Trang tiên sinh nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của bé, lòng ông cảm động, giơ tay vỗ nhẹ lưng bé, trấn an: "Yên tâm đi, tiên sinh không đi đâu."
Ông nói: "Con và Thiện Bảo là hai đứa trẻ thông minh nhất mà vi sư từng gặp, cho dù không vì tiền, ta cũng muốn tiếp tục dạy ở đây."
Mãn Bảo há mồm định nói chuyện, Trang tiên sinh đã lắc đầu với bé, cười nói: "Con không cần lo, hôm trước Bạch lão phu nhân đã đến tìm ta, bà ấy nói muốn xin ta làm tiên sinh cho Thiện Bảo, quà nhập học mỗi tháng còn cao hơn lúc trước dạy ở trường học."
Lúc này Mãn Bảo mới an tĩnh.
"Cho nên con có thể yên tâm, tiên sinh sẽ không đói bụng được đâu, chỉ là," Trang tiên sinh dừng một chút rồi nói: "E rằng đại tẩu con không thể nấu cơm ở trường học nữa."
Mãn Bảo lại rất vui vẻ, "Không sao ạ, chị dâu con đi tìm việc khác làm là được."
Trang tiên sinh gật đầu, "Chờ năm sau con đi học tiếp, con hãy bảo nhà con mang gạo mà mì đến nhà Thiện Bảo, mỗi tháng đưa thêm 50 văn tiền, cái này được chứ?"
Mãn Bảo gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Lúc này Trang tiên sinh mới tiếp tục nói: "Mãn Bảo, ta quyết định nhận Thiện Bảo làm đệ tử, sau này các con không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn là sư huynh muội đồng môn."
Mãn Bảo mở to mắt nhìn, la lên: "Không được ạ! Là sư tỷ đệ!"
Trang tiên sinh: "..."
Mãn Bảo đứng trước mặt Trang tiên sinh cố nài bằng lý lẽ, "Tiên sinh, con bái sư trước mà, con cũng đi học sớm hơn hắn một ngày, cho nên con lớn hơn hắn."
Lấy hiểu biết của Trang tiên sinh đối với Bạch Thiện Bảo, cái này chỉ sợ có chút khó, bởi vì, "Hắn lớn tuổi hơn con."
"Không phải ở trong sách nói bối phận là tính theo ngày nhập môn sao ạ? Nào có dựa theo tuổi để tính đâu?"
Trang tiên sinh nhìn bé một cái, nói: "Chúng ta là người đọc sách, không phải tập võ."
Mãn Bảo bèn rụt cổ, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh biết ạ?"
"Sách bị tịch thu vẫn đang còn ở chỗ tiên sinh đó, con cảm thấy ta sẽ không biết sao?"
Mãn Bảo chột dạ, sau đó đúng lý hợp tình nói: "Con thấy đạo lý cũng như nhau thôi, cho nên con là sư tỷ."
Trang tiên sinh bèn phất tay nói: "Cái này các con tự thương lượng đi, nhà họ Bạch sẽ chọn ngày lành bái sư, trước lúc đó các con có thể tự mình thương lượng."
Mãn Bảo há to miệng, cúi đầu nhìn chiều cao của mình trước, cảm thấy bây giờ khả năng đánh thắng Bạch Thiện Bảo không quá lớn, nhưng loại chuyện như này tìm trợ thủ bên ngoài cũng không ổn lắm.
Lưu thị cũng đang nói chuyện bái sư với Bạch Thiện Bảo.
"Trang tiên sinh rất tài hoa, tính của con lại bướng bỉnh từ xưa, nhiều tiên sinh như vậy, tính ra cũng chỉ có mỗi Trang tiên sinh giảng bài là con có thể nghe vào, cho nên ta và mẫu thân con đã bàn bạc, quyết định mời Trang tiên sinh ở nhà giảng bài cho con."
Lưu thị nói: "Chỉ là, Trang tiên sinh là do bác họ con mời về, tuy rằng anh họ lớn của con đã đến phủ học học, nhưng nhị lang còn ở đây, cho nên Trang tiên sinh sẽ giảng bài cho cả hai con."
"Vậy Mãn Bảo thì sao ạ?"
Lưu thị cười, "Nàng là đệ tử của Trang tiên sinh, tất nhiên là sẽ đi học với Trang tiên sinh."
Lưu thị nói đến đây thì dừng một chút, nói: "Học thức của Trang tiên sinh rất tốt, cho nên ta đã đề cập với ông ấy, muốn con bái tiên sinh làm thầy, xác định thân phận thầy trò. Ta đã bảo Lưu ma ma đi hỏi ngày đẹp, chờ định được ngày lành, chúng ta sẽ mang lễ đến bái sư."
Ánh mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, "Tiên sinh đồng ý rồi ạ?"
Lưu thị cười gật đầu.
"Vậy con là sư huynh đúng không?"
Mất một lúc lâu Lưu thị mới hiểu ý của cháu trai, bà không nhịn được cười, nói: "Cái này ta không biết, theo lý mà nói, con vào cửa sau, hẳn là phải tính sư đệ mới đúng chứ?"
Bạch Thiện Bảo trừng to mắt, không vui nói: "Nhưng con lớn hơn, cũng học giỏi hơn nàng, hẳn con phải là sư huynh mới đúng."
Lưu thị cười nói: "Ngày mai tiên sinh con sẽ về huyện thành, lúc con đi tiễn có thể hỏi thử xem."
Trang tiên sinh không ngờ điểm chú ý của hai đứa trẻ lại tương đồng như vậy, cho nên lúc được hỏi, ông trầm mặc một chút rồi mới nói: "Mãn Bảo nói, nàng muốn làm sư tỷ."
Bạch Thiện Bảo nghiêm túc nói: "Nhưng thưa tiên sinh, con lớn tuổi hơn nàng, học hành cũng tốt hơn nàng một chút, theo lý mà nói, hẳn là con phải làm sư huynh mới đúng."
Trang tiên sinh vuốt râu cười nói: "Con có thể đi tìm nàng bàn bạc, nếu nàng bằng lòng nhường vị trí sư huynh cho con."
Bạch Thiện Bảo cảm thấy hơi khó, nhưng cậu thích đương đầu với khó khăn, vì thế ở dưới chân núi của Chu tứ lang, hai đứa nhỏ gặp nhau trên một tảng đá.
Nếu đã gặp, Bạch Thiện Bảo liền quyết định bàn bạc thật kỹ với Mãn Bảo về chuyện này.
Lý do của hai người đều rất đầy đủ, nhưng không thuyết phục được nhau, mắt trừng tóe lửa.
Mãn Bảo giơ nắm tay nói: "Ngươi muốn đánh nhau với ta không?"
Bạch Thiện Bảo cũng muốn đấy, nhưng nghĩ đến tật xấu đánh không lại là cắn người của bé, cậu quyết định phân rõ phải trái trước, không được mới động thủ.
"Nếu ngươi để ta làm sư huynh, sau này ta sẽ chăm sóc ngươi."
"Ngươi là sư đệ thì cũng phải nghe ta."
Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, nhịn đau nói: "Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tặng mười hai con giáp của ta cho ngươi."
Mãn Bảo dao động, sau đó từ chối, "Không cần, làm sư tỷ quan trọng hơn."
"Ta còn có thể đưa ngươi đến Ích Châu chơi."
"Đợi năm kia nông trang của chúng ta kiếm được tiền thì ta cũng đi được."
"Vậy nếu không thể kiếm được tiền thì sao?" Bạch Thiện Bảo nói: "Biết cái gì gọi là thiên tai nhân họa không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]