Chương trước
Chương sau
Dương Hòa Thư trầm ngâm hỏi: "Nếu có một con trâu, có thể bằng được một sức lao động không?"

"Ui chao, tiên sinh cứ nói đùa, một con trâu không phải bằng một sức lao động, mà là bằng ba sức lao động, giống như tôi đây, đi được ba hàng là phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng trâu thì chỉ cần chăm tốt, là có thể đi một hơi mười hàng tám hàng, sức chịu đựng của trâu tốt hơn người nhiều."

Dương Hòa Thư không ngờ trâu có tác dụng lớn như vậy, vội vàng hỏi: "Vậy nếu nha môn sẵn lòng cho huynh nợ trâu, huynh có muốn nợ không?"

Mãn Bảo không khỏi ngồi thẳng dậy, chuyện vừa rồi bọn họ còn chưa thương lượng xong đâu, đây là Dương huyện lệnh muốn vứt bỏ bé đi tìm niềm vui mới hả?

"Không muốn, thứ như trâu là thứ mấy người chúng tôi mua nổi sao?"

Hiển nhiên đối phương không can đảm như Mãn Bảo, cũng không được quyết đoán như bé, thậm chí hắn còn coi đây là một câu chuyện cười, hắn cười nói: "Nha môn có thể tốt như vậy sao? Cho nợ chắc chắn là sẽ lấy lợi tức, đến lúc đó không trả được còn bị thu hết phòng ở, đồng ruộng, oan đến mức nào?"

"Lợi tức không nhiều, một lượng bạc một tháng chỉ mất mười hai văn thôi."

Thôn dân cảm thán lắc đầu nói: "Một con trâu đắt lắm, nha môn là muốn ngồi không kiếm tiền đây mà, tôi còn lâu mới nợ."

Dương Hòa Thư:.

Hắn nhìn về phía Mãn Bảo, hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh nhìn hắn, nói: "Huynh thấy không, muội rất tin tưởng nha huyện, thật đấy!"

Dương Hòa Thư thu hồi tầm mắt, đổi đề tài, hỏi thêm một ít việc đồng áng rồi đứng dậy rời đi.

Thời gian cũng chẳng còn sớm, vợ của thôn dân đó thấy bọn họ ngồi nói chuyện không làm việc, liền dứt khoát lấy cơm trưa ra cho bọn trẻ ăn.

Cuộc sống nhà bọn họ cũng không khá khẩm gì, nghiền cám thật nhỏ rồi trộn với bột mì làm màn thầu đen, còn mang một giỏ tre đựng rau đã lạnh ngắt.

Bọn họ mời Mãn Bảo ăn cơm với bọn họ.

Mãn Bảo từ chối, bọn họ cũng không cố giữ, bây giờ lương thực của các nhà còn chẳng đủ ăn, đây chỉ là khách sáo thôi.

Có không ít người khách sáo với bọn Mãn Bảo, đang vào lúc ăn cơm trưa, các nhà đều đi lên bờ ruộng, tùy tiện chọn một chỗ cỏ bằng phẳng rồi mở giỏ tre ra dùng cơm.

Bọn Mãn Bảo đi qua đâu, các thôn dân cũng mời một tiếng, bọn Mãn Bảo từ chối thì không hề mời nữa.

Dương Hòa Thư rất để ý bữa cơm trưa của bọn họ, đi cả một đường, dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rất khó chịu.

Mấy thứ này đừng nói là ăn, trước khi tới huyện La Giang, hắn còn chưa nhìn thấy bao giờ.

Dương Hòa Thư sẽ không ăn, bởi vì thứ bọn họ ăn bây giờ, hai ngày nay hắn đã ăn không ít ở các hộ nhà nông, thật sự là rất khó ăn.



Dọc đường đi hắn lại nói chuyện với vài người, cũng nói chuyện nha huyện sẵn lòng cho bọn họ nợ trâu, nhưng ngoài dự kiến của Dương Hòa Thư, những người được hỏi không có một ai muốn nợ.

Đến nỗi Dương Hòa Thư còn phải nghi ngờ Mãn Bảo cố ý.

Mãn Bảo liền nhìn hắn nói: "Nhà trưởng thôn có trâu rồi, chắc chắn nhà bọn họ sẽ không mua, còn nhà anh Chu Hổ giờ nghèo lắm, huynh mau đến đó hỏi thử xem?"

Một mình Chu Hổ không thể cày ruộng, cho nên đầu xuân năm nay hắn vẫn làm chung với nhà họ Chu, tuy rằng làm việc chung, nhưng vẫn ăn riêng.

Nhà họ Chu có thói quen đi về nhà ăn, bởi vì buổi trưa còn muốn nghỉ ngơi một lát, còn Chu Hổ lại không về nhà, hắn và hai con trai ăn cơm ở ngoài ruộng, định chốc nữa sẽ đi ra ruộng nhà mình nhìn một cái.

Nhìn thấy mấy người Mãn Bảo đến đây, hắn liền nở nụ cười vẫy tay với bọn họ, "Mấy đứa đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tới đây ăn với ta?"

Mãn Bảo khéo léo từ chối: "Bọn muội đã ăn rồi, Chu Hổ ca, đây là Dương tiên sinh, muốn hỏi chút chuyện."

Chu Hổ tò mò nhìn Dương Hòa Thư, hỏi: "Hỏi cái gì?"

Mãn Bảo chê Dương Hòa Thư lần nào nói chuyện cũng phải mào đầu một hồi lâu, nên dứt khoát mở miệng nói trước hắn: "Huynh ấy muốn hỏi huynh là nếu nha huyện sẵn lòng cho nợ một con trâu thì huynh có muốn nợ không?"

Chu Hổ do dự nói: "Cần tiền không?"

"Chắc là có," Mãn Bảo không chắc lắm, nói: "Bà Lưu nói, một con trâu tầm hơn 3200 văn tiền, chỉ là, ai nha, Dương tiên sinh, huynh định cho nợ bạc, hay cho nợ tiền đồng?"

"Ta cho các muội nợ trâu.". Truyện Teen Hay

"Trâu cũng phải dùng tiền mua," Mãn Bảo kiên trì nói: "Nếu một con trâu cần ba lượng 200 văn, vậy muội sẽ trả 200 văn kia, chỉ cần nợ huynh ba lượng là được, như vậy lợi tức cũng dễ tính, cho nên huynh định cho bọn muội nợ bạc, hay là tiền đồng?"

"Nếu đã tròn ba lượng, vậy rất nhiên là nợ bạc."

"Huynh có thể đưa bạc cho muội trước không? Muội sẽ ký biên lai mượn bạc với nha huyện của các huynh, sau đó cầm tiền đến nha huyện mua trâu."

Dương Hòa Thư nghi ngờ nhìn bé, "Cần gì phải lòng vòng như vậy, cứ trực tiếp nợ trâu không được hả? Muội muốn nợ bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng ra, sau đó ký biên lai mượn trâu, phần còn thiếu thì trả thêm cho nha huyện là được."

"Không ạ, như vậy rối lắm, muội cảm thấy vẫn nên ký biên lai nợ bạc trước, rồi đi mua trâu, hai việc tách riêng ra."

Chu Hổ nghe hai người kì kèo qua lại, không nhịn được hỏi: "Mãn Bảo, nhà muội định nợ trâu hả?"

"Vâng," Mãn Bảo gật đầu, "Người kéo cày quá mệt, một con trâu có tác dụng rất lớn, ít nhất cũng phải bằng hai sức lao động, trâu tốt, còn bằng được ba sức lao động ấy."



Chu Hổ cụp mắt suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu hỏi Dương Hòa Thư, "Vị tiên sinh này, nếu năm sau tôi vẫn chưa trả nổi tiền, thì có thể bán trâu trả tiền không?"

Dương Hòa Thư ngớ ra, hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, hắn cau mày suy nghĩ, nói: "Theo lý mà nói thì có thể, chỉ là việc mua bán phải qua tay nha huyện, cần phải bảo đảm trâu cày ở trong tay hộ nhà nông, dùng để cày ruộng."

Đây là sợ bọn họ mang trâu đi mổ.

Loại chuyện này rất phổ biến, chính nhà họ Dương cũng thường xuyên làm chuyện như vậy, nếu không nhà bọn họ lấy đâu ra thịt trâu bò để ăn?

"Vậy được, tôi cũng muốn nợ bạc mua trâu, lợi tức một tháng là bao nhiêu?"

Dương Hòa Thư không ngờ hắn dứt khoát như vậy, chủ yếu là vì cả đường này, dường như mọi người đều không quá tin tưởng chính sách này.

Càng không tin tưởng nha huyện.

Chu Hổ không nhìn Dương Hòa Thư mà quay sang nhìn Mãn Bảo cảm thán: "Mãn Bảo là tiên tử chuyển thế, cứ làm theo nàng thì hẳn sẽ không bị lỗ."

Dương Hòa Thư:.

Mãn Bảo cảm thấy áp lực đập vào mặt, chột dạ nói: "Cũng, cũng chưa chắc ạ.."

Tuy rằng bé cũng có chút nhi tin tưởng cách nói tiên tử của mẫu thân, nhưng sâu trong thâm tâm bé vẫn biết Khoa Khoa nói đúng, quái lực loạn thần là không đúng.

Bạch Thiện Bảo lại gật đầu tán dương Chu Hổ, nói: "Chu Hổ ca, quyết định này của huynh là đúng đấy, nếu không phải là nhà bọn đệ không đủ nghèo, đệ còn muốn nợ mấy con kìa."

Chu Hổ lập tức nói: "Tôi chỉ cần nợ một con là được."

Vì thế, Chu Hổ và Mãn Bảo cùng nhau đưa mắt trông mong nhìn Dương Hòa Thư, "Dương tiên sinh, huynh xem chúng tôi có thể nợ bạc mua trâu không?"

Dương Hòa Thư chần chừ nghĩ, tuy rằng trình tự không giống nhau, nhưng kết quả như nhau, dường như cũng không có vấn đề gì.

Dương Hòa Thư suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Có thể thì có thể, nhưng hai người phải bảo đảm bạc mình nợ nhất định phải dùng để mua trâu của nha huyện, nếu không ta sẽ phạt tiền."

"Vâng vâng vâng, nhất định sẽ làm như Dương tiên sinh nói, phải rồi, Dương tiên sinh là quản lí gì trong huyện ạ?"

Mãn Bảo vui vẻ, muốn xem Dương Hòa Thư trả lời như thế nào.

Dương Hòa Thư bèn cười nói: "Bây giờ ta đang quản việc nhà nông, cho nên mới muốn mọi người mua trâu, để có thể cày bừa được nhiều ruộng hơn."

Chu Hổ không tiếc lời khen, "Quan tốt ạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.