Chu tứ lang và Chu ngũ lang một trái một phải bên con trâu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước, mà dây thừng dắt trâu ở trong tay Mãn Bảo.
Chu Hổ dắt trâu nhà mình đi ở đằng sau, xoa nhẹ sống lưng của nó, cũng thấy vui sướng vô cùng.
Đoàn người quẹo vào phố nhỏ, từ rất xa, Chu tứ lang đã hướng về phía trước gào to, "Nhị ca!"
Tiếng gọi này làm cho Chu nhị lang đang lấy đậu phụ cho người ta bị run tay, suýt chút nữa đã bóp vỡ đậu phụ, hắn giận dữ ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy con trâu Mãn Bảo dứt thì lại ngớ ra, thật sự bóp nát đậu phụ trong tay.
Đến tận lúc lên đường về thôn Chu nhị lang vẫn chưa hết hoảng hốt, cho nên xe ba gác do Chu tứ lang đẩy, còn hắn thì nắm chặt dây thừng buộc trâu, chân cao chân thấp bảo vệ trâu về nhà.
Còn Mãn Bảo á, bây giờ bé đang ngồi trên lưng trâu như quốc vương tuần tra lãnh thổ, vui sướng hài lòng từ trên cao nhìn xuống đám trẻ trong thôn chạy về phía này.
Đám trẻ do Nhị Đầu cầm đầu.
Cậu đang chơi với các bạn nhỏ ở dưới cây đa đầu thôn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy con trâu, trên lưng nó còn có một bóng dáng trông rất giống cô nhỏ.
Sau đó nhìn chếch sang bên cạnh, cậu nhìn thấy cha mình đang đi bên cạnh trâu, còn thấy cả tứ thúc đẩy xe, cậu liền biết mình không nhìn nhầm.
Nhị Đầu lập tức nhảy dựng lên, chạy vèo lên trước, hét to, "Cha, đây là trâu nhà ai ạ?"
Chu nhị lang lộ ra như cười như đang mơ, vui sướng nói: "Nhà ta."
Tuy Nhị Đầu đã đoán được, nhưng vẫn không kìm được rú lên, lay tay Chu nhị lang, "Cha, con cũng muốn lên lưng trâu, con cũng muốn cưỡi trâu."
"Đi đi đi," Chu nhị lang đẩy con trai sang một bên, nói: "Con nặng như vậy, chẳng may làm trâu nó mệt thì sao bây giờ? Cô nhỏ của con vẫn đang ngồi trên đó đấy."
Có không ít trẻ con xông lên, chỉ một lát đã vây kín con trâu, con trâu bất an dậm chân, Chu nhi lang vội vàng giơ tay trấn an nó, bảo bọn trẻ tản ra.
Nhưng động tĩnh bên này rất nhanh đã truyền vào trong thôn, ngay cả một số người lớn cũng chạy ra đây xem thử.
Nhìn thấy tay Chu nhị lang và Chu Hổ đều dắt trâu thì ngạc nhiên vô cùng.
Khi biết đây là trâu nợ ở nha huyện về, mọi người càng ngạc nhiên hơn. Thật sự có người đi nợ trâu à?
Đầu thôn lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Chờ đến khi Chu lão đầu biết, đi ngược cả giày chạy ra, đám Chu nhị lang đã gian nan về đến cửa nhà.
Chu lão đầu lao ra thì thấy dây thừng buộc trâu trong tay Chu nhị lang, lại nhìn con gái ngồi trên lưng trâu, tim ông nảy lên, đôi mắt trợn to, chân mềm nhũn suýt ngã xuống.
Chu đại lang đi ra cùng ông nhanh tay lẹ mắt đỡ cha già, vội vàng bảo người nâng Chu lão đầu về nhà.
Mãn Bảo thấy cha kích động đến nỗi suýt ngất, cũng không ngồi trên lưng trâu nữa, dịch mông định xuống.
Chu nhị lang vội vàng đưa tay ôm bé xuống, sau đó lao lên nhìn cha già đầy lo lắng.
Chu lão đầu cũng chỉ choáng một chút thôi, Chu đại lang vừa đỡ là ông đã tỉnh rồi, lúc này đã tỉnh táo, nhưng lại thấy cả người uể oải, không muốn nói chuyện, cũng không muốn đáp lại ai.
Mãn Bảo đẩy mấy ca ca tỷ tỷ ra, chen đến bên cạnh Chu lão đầu, quan tâm nắm tay ông, "Cha, không phải con đã nói rồi sao ạ, con sẽ cho cha một niềm vui bất ngờ, mà sao cha chưa đón xong niềm vui đã ngất rồi."
Mấy thôn dân túm tụm gần đó không nhìn được tình cảnh bên trong, nhưng lại nghe được lời Mãn Bảo nói, có người cao giọng cười nói: "Mãn Bảo, cha muội không phải là vui đâu, mà là hãi, chắc là bị muội dọa đó? Ha ha ha ha.."
Chu lão đầu không nằm được nữa, túm tay Chu đại lang và Chu tam lang đứng lên, hướng mặt ra ngoài mắng, "Đánh rắm, ai nói là ta bị dọa, rõ ràng là ta, ta vui lắm.."
Lúc Chu lão đầu nói những lời này thì suýt nữa đã khóc rồi, nhưng vẻ mặt đưa đám của ông vẫn cố nặn ra nụ cười, "Là ta, ta vui quá thôi, thế mà nhà họ Chu của ta lại mua nổi trâu.."
Nhưng tim đau quá thì phải làm sao đây, đặc biệt đây còn là trâu nợ, số lợi tức kia..
Chu lão đầu nghĩ đến lợi tức thì lập tức tỉnh táo, ông còn chưa biết con gái nợ con trâu này bao nhiêu tiền đâu.
Bởi vậy ông vung tay lên nói: "Trâu nhà ta mới về nhà, các người đừng đứng gần như vậy, miễn làm cho nó hoảng sợ, mở rộng cửa ra, mọi người đang làm gì thì làm đi. Đại lang, đi tiễn các chú bác anh em con đi."
Chu đại lang lập tức dẫn mấy đệ đệ đi tiễn người.
Các thôn dân cười đầy thấu hiểu, hi hi ha ha rối rít rời đi.
Ngày hôm qua Chu lão đầu còn ở cửa thôn khoác lác với bọn họ đấy, lợi tức đắt như vậy, chỉ có đồ ngốc mới đi nợ trâu.
Chưa từng nghe nói đến chuyện thứ lớn như vậy có thể nợ được, vậy không phải là lấy tiền chuẩn bị quan tài dùng trước sao?
Nhưng vừa nói xong, chỉ qua một ngày nhà bọn họ đã nợ một con trâu, nhìn phản ứng của ông thì chắc là cũng không biết.
Mọi người đều đoán ra được, việc này hơn nửa là do con gái bảo bối của họ làm ra rồi.
Mấy huynh đệ Chu nhị lang còn không có lá gan ấy.
Cho nên có lẽ nhà họ Chu sẽ bùng nổ một cơn sóng gió về việc dạy con gái, tuy rằng mọi người rất muốn hóng chuyện, nhưng cũng không thể cố ở lại để xem, cho nên chỉ đành rời đi.
Mọi người vừa ra khỏi đó liền chuyển hướng đến nhà Chu Hổ.
Vừa nãy họ cũng thấy, Chu Hổ cũng dắt một con trâu về.
Thôn Thất Lí ngoài nhà họ Bạch thì cũng chỉ có nhà trưởng thôn mới có trâu, cho nên trâu vẫn là một thứ rất hiếm lạ, đặc biệt đây còn là trâu nợ của nha huyện.
Tuy rằng mọi người không muốn nợ, nhưng vẫn rất muốn nghe thử xem bọn Chu Hổ nợ trâu thế nào.
Người hóng chuyện đã đi hết, cửa đóng lại, bây giờ trong sân chỉ còn lại người nhà họ Chu.
Chu lão đầu nhìn con gái, cảm thấy không xuống tay được, vì thế quay đầu nói với Phùng thị, "Đi, con đi ra vườn rau gọi mẹ con về đây."
Ông phải để vợ đánh Mãn Bảo một trận mới được, tim ông đau quá.
Mãn Bảo còn chưa nhận ra suy nghĩ của cha, liên tục gật đầu vui mừng, "Đúng là phải nói cho mẹ."
Mãn Bảo lấy hộ tịch đã bọc kĩ từ trong túi ra đưa cho Chu lão đầu, "Cha, người cất kỹ đi ạ."
Chu lão đầu ngơ ngác nhận lấy, hỏi: "Sao thứ này lại ở trong tay con?"
"Cha quên rồi à, nợ trâu thì phải có hộ tịch mới được."
Chu lão đầu chuyển động đầu óc không quá nhiều dung lượng của mình, hỏi, "Con lấy ở đâu?"
"Mẹ đưa cho con ạ."
Chu lão đầu lập tức rú lên, chờ đến khi Tiền thị đẩy cửa bước vào, liền đối diện với đôi mắt đỏ hồng của ông, trong mắt ông còn đọng nước mắt, bi phẫn nói: "Bà ơi, sao bà không nói cho tôi một tiếng đã cho Mãn Bảo đi nợ trâu?"
Tiền thị nhíu mày nói: "Tôi cũng không biết Mãn Bảo đi nợ trâu."
"Bà không biết, sao bà còn đưa hộ tịch cho nàng?"
"Mãn Bảo xin thì tôi cho, nàng luôn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không cầm đi làm bừa."
Chu lão đầu tin bà mới là lạ, ông không tin vợ mình không đoán ra được, đây là bà cố ý gạt ông!
Tiền thị nói: "Được rồi, chuyện có lớn lắm đâu, trong nhà có thêm thứ quan trọng như này là chuyện tốt, tí nữa bảo Đại Đầu đi chợ mua một miếng thịt về, buổi tối ăn mừng."
"Không được ăn," Chu lão đầu kêu lên: "Trong nhà nợ nần, bà còn nuốt trôi được hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]