Chương trước
Chương sau
Trong nhà có thêm một con trâu, vậy nhất định phải có một cái chuồng.

Chu lão đầu đi dạo hai cái sân hết nửa ngày, cuối cùng chọn gian nhà tranh mà bọn Chu tứ lang ở tạm lúc trước, bây giờ đang là nhà kho.

Ông bảo mấy đứa con trai dọn hết đồ bên trong ra, quét rửa sạch sẽ, sau đó lấy đuốc hong khô hơi ẩm bên trong, lại ôm một ít rơm rạ vào trải xuống đất, làm thật sạch sẽ và ấm áp, coi như chuẩn bị xong chuồng trâu.

Cái chuồng này còn xịn hơn chuồng trâu mà Chu Hổ mời người về làm.

Chu lão đầu thỏa thuê đắc ý đi quanh trâu một vòng, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve nó, nói: "Bây giờ trời lạnh, vào trong chuồng sẽ ấm hơn, sẽ không bị bệnh, chờ đến mùa hè ta sẽ bảo mấy thằng con đuổi muỗi cho mày, để cho mày ở trong chuồng cũng có thể ngủ ngon lành."

Chu lão đầu thâm tình nói với nó: "Cho nên mày nhất định phải ăn khỏe, làm việc chăm chỉ đấy nhé."

Lúc Chu lão đầu ra khỏi nhà họ Chu, sắc mặt đã bình thản trở lại, còn có một chút đắc ý mơ hồ.

Các thôn dân dựng tai nghe cả đêm cũng không nghe thấy tiếng nhà họ Chu đánh con, đành thu tâm tư xem kịch lại, hôm sau gặp Chu lão đầu thì hỏi về chuyện nợ trâu.

"Kim thúc, ta nghe ý của Chu Hổ, là hai người chiếm được món lời lớn từ nha huyện."

Chu lão đầu nhổ phì, nói: "Cảm thấy có lời thì ngươi đi chiếm đi, cho rằng một tháng 36 văn lợi tức dễ kiếm vậy hả?"

Các thôn dân bèn cười hềnh hệch, nhỏ giọng nói: "Nhà thúc định nuôi trâu thật hả?"

Chu lão đầu không khỏi trợn trắng mắt: "Không nuôi, chẳng lẽ nha môn còn có thể cho ta trả về? Đây chính là đồ của quan phủ đấy."

Đúng là như thế.

"Vậy nhà thúc định nợ đến bao giờ? Lợi tức một tháng cũng không ít."

"Lí chính cũng không nói không được nợ một hai ngày, nhà thúc cứ mang tiền đi trả luôn đi, coi như là mua cho nhà mình một con trâu vậy, còn hơn là phải trả lợi tức đúng không?"

"Mãn Bảo cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao có thể không bàn bạc với người lớn chứ?"

"Không phải Chu nhị đi theo đó sao? Một đứa bé như Mãn Bảo sao có thể quyết định được?"

Chu lão đầu chê bọn họ tranh cãi ồn ào, nói: "Mãn Bảo nhà ta nói, nợ con trâu này nhà ta không lỗ."

"Sao lại không lỗ?"



"Sao ta biết được, một đống con số kia ta nhìn không hiểu, cũng không nghe hiểu," Chu lão đầu nói đúng lý hợp tình: "Cứ biết là không lỗ là được."

"Vậy thúc không định trả nợ bạc?"

"Đánh rắm, đó là tiền của nha môn, ta dám không trả hả?" Chu lão đầu nói: "Nhưng bây giờ ta không có tiền, nếu các ngươi có tiền cho ta mượn thì tốt, nếu không có, chỉ đành chờ năm sau lại nói."

Mọi người lập tức yên lặng, sau đó rối rít kể mình nghèo, "Đúng vậy, năm ngoái mọi người đều khó khăn, nhà ta ngay đến lương thực còn chả còn bao nhiêu, đừng nói tiền thừa."

Chu lão đầu đã sớm đoán được điều này, ông mơ hồ cảm thấy, bây giờ tiền tích lũy nhà mình dù không dám nói là đứng thứ ba thôn Thất Lí, thì chắc chắn cũng phải xếp trong hàng mười.

Ngay cả ông cũng không dám lấy một khoản tiền lớn đi mua trâu, càng đừng nói đến chuyện nhà khác cho ông vay tiền trả nợ.

Đây cũng phải là chuyện liên quan đến sống chết.

Mọi người đã được thỏa mãn cơn tò mò, biết được chuyện mình muốn, bèn nhao nhao cáo từ về nhà.

Lúc Mãn Bảo tan học về nhà, đúng lúc thấy bọn họ rời đi, không khỏi nói với mấy nhà có quan hệ khá tốt với nhà mình: "Nhân lúc đang có nhiều người do dự, mọi người cũng đến nha huyện nợ một con trâu về mà cày đi."

Những người bị khuyến khích:. Bọn họ không bị ngốc nhé.

Mãn Bảo tiếc hận nhìn bọn họ rời đi, Chu lão đầu xách bé về nhà, nói: "Đừng có nói lung tung, chẳng may bọn họ đi nợ trâu, sau này không trả được thì làm sao bây giờ?"

"Dạ?"

"Thôi," Chu lão đầu không muốn giải thích kỹ việc này với con gái, đổi đề tài khác: "Không phải năm ngoái các con nói muốn trồng nữ trinh tử trên núi hả? Bây giờ các con đã chuẩn bị xong chưa?"

"Không phải cha chê bọn con làm tốn công mà chưa chắc đã thành, không cho bọn con trồng sao ạ?"

"Lúc ấy việc ngoài ruộng còn làm không xong, sao có thời gian đi đào hố trồng nữ trinh tử? Còn bây giờ không phải đã có trâu rồi sao?" Chu lão đầu nói: "Mau, đi gọi mấy ca ca của con đi, bây giờ lên núi bẻ mấy cành cây kia luôn, lúc trước ta nghe, hình như chỉ cần cắm thứ ấy xuống đất là được?"

Mãn Bảo nói: "Là trồng ạ, con đã hỏi rồi, hầu hết đều có thể sống được."

"Có thể sống là được, đi đi."

Mãn Bảo lập tức chạy như bay ra ngoài, tìm mấy ca ca.

Lúc này đám Chu đại lang đang bận ủ phân, sáng sớm hôm nay, cha bọn họ đã nói, giờ có trâu rồi, thì phải chăm bón vài mẫu ruộng thật tỉ mỉ, vì phòng không đủ phân bón, phải ủ tiếp một ụ phân.



Chu đại lang cảm thấy mấy cái cây trên núi sắp bị bọn họ ngắt trụi hết rồi.

Cho nên vừa nghe Mãn Bảo nói thế, đám Chu đại lang lập tức có cảm giác quả nhiên là thế, ngay cả Chu tam lang vẫn luôn cần cù cũng không khỏi ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: "Cứ cảm thấy mua trâu xong cũng không đỡ tốn sức hơn."

Tứ ngũ lục liên tục gật đầu, cũng ngồi phịch xuống đất.

Tuy rằng không quá muốn nhúc nhích, nhưng ngày hôm sau Chu đại lang vẫn dẫn hai đệ đệ lên núi đào hố.

Theo đám Chu đại lang thấy, bản thân nữ trinh tử đã là cây dại, cho nên muốn trồng nó thì đương nhiên không cần phải khai hoang núi làm gì.

Mà dù bọn họ muốn khai hoang, Chu lão đầu cũng không đồng ý cho bọn họ lãng phí sức để làm cái này.

Cho nên bọn họ chỉ theo Chu đại lang lên núi tìm những chỗ đất khá dày, khá mềm xốp, rồi chặt hết bụi gai bên cạnh, lại đào hố, nhổ hết cỏ dại cạnh hố ra.

Sau đó cắm nữ trinh tử hái lúc chạng vạng hôm qua xuống hố, tưới chút nước nữa là xong.

Mãn Bảo cũng chỉ ném cho chúng nó một ít phân nhà nông, hết cách, mấy loại dịch dinh dưỡng mà tiến sĩ D nói bé đều không có.

Dù sao cũng chỉ là chất lỏng xúc tiến cây nảy mầm thôi, bé không vội xúc tiến, cứ để nó nảy mầm từ từ là được.

Chu đại lang tốn mất ba ngày để đào 30 cái hố, trồng 32 nhánh nữ trinh tử xuống đó.

Cũng không phải bọn họ làm chậm, mà bởi vì trên núi có rất nhiều loại cây tạp nham và cỏ dại, cho dù chỉ là đào hố, làm sạch rễ cây và cỏ dại cạnh hố cũng tốn không ít thời gian.

Mà khí lạnh cũng bắt đầu hạ màn, qua một đêm gió xuân, ngày hôm sau Mãn Bảo liền cởi áo bông, sau đó cõng rương đựng sách đi học, kết quả còn chưa đến buổi trưa, bên ngoài đã có mưa xuân rơi tí tách.

Mãn Bảo ra ngoài thấy thế, nói: "Đến lúc gieo mạ rồi."

Cùng lúc đó, Tiền thị cũng đang nhìn cơn mưa xuân này, xoay người nói với tiểu Tiền thị: "Mang hết cào ra, chiều này sẽ ra ngoài ruộng xem thử, chắc có thể gieo mạ được rồi."

Chu lão đầu cũng nói: "Trong ruộng để tôi và bọn lão đại cày, bà dẫn vợ lão đại chọn hạt giống đi, chọn cả đậu giống nữa, chờ bao giờ cấy lúa xong thì sẽ trồng đậu."

Tiền thị đồng ý.

Chu lão đầu lấy tẩu thuốc ra, nhưng không hút, ông nhìn về phía Chu đại lang, nói: "Đi, ta đi xem ruộng lúa mạch."

Đây chính là một mùa lương thực mới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.