Bạch nhị lang hậm hực ném lá cây đi, dứt khoát dịch mông sang bên cạnh, không vui nói: "Ngươi muốn làm thì làm đi."
Mãn Bảo đưa tay vớt thử, mấy con nòng nọc dưới nước vốn đang kinh hoàng lập tức giải tán, trốn đi hết.
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang:.
Hai người đều trợn mắt tức giận nhìn Mãn Bảo, trách bé, "Ngươi xem, không bắt được phải không?"
"Chỗ này không có, chỗ khác có!" Mãn Bảo ôm khí thế núi không qua đây, ta đi qua đấy, nhặt lá cây lên rồi đứng dậy.
Dương Hòa Thư tò mò ngó thử, hỏi: "Con màu đen kia là cá con hả? Có thể ăn không?"
Thanh âm thình lình vang lên này dọa ba đứa trẻ nhảy dựng, vừa ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, Bạch lão gia, lí trưởng, trưởng thôn đều ở đằng sau Dương Hòa Thư, đang cúi đầu nhìn bọn họ. Ừm, phía sau còn có mấy người quan lại Mãn Bảo từng thấy nhưng không quen.
Người lớn không cho phép bọn họ đến gần sông nước, càng đừng nói nghịch nước.
Ba người lập tức chột dạ ném đồ vật trong tay xuống rồi đứng lên, Bạch Thiện Bảo còn tiện tay ném thùng gỗ vào trong lạch nước.
Mọi người:.
Nhìn thùng gỗ trôi nổi dưới lạch nước, mắt thấy sắp trôi đi, Bạch Thiện Bảo không khỏi kêu lên, "Đại Cát, mau đi vớt lên đi."
Đại Cát vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh bọn họ đưa tay nhặt một cây gậy rồi kéo thùng gỗ lại, ba đứa trẻ thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Thấy ba đứa chột dạ đứng lên nghịch ngón tay, Dương Hòa Thư bèn tò mò hỏi: "Ba đứa đang làm gì vậy?"
Bạch lão gia trừng mắt nhìn bọn họ rồi ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngây ra làm gì, nhìn thấy đại nhân còn không mau hành lễ."
Ba người vội vàng hành lễ.
Dương Hòa Thư cười nói: "Chỉ mới một thời gian không gặp, sao ba bị tiểu hữu đã câu nệ thế? Bạch lão gia, ta chỉ trò chuyện với bọn họ thôi, không cần ước thúc bọn họ quá."
Đương nhiên Bạch lão gia chỉ có thể đồng ý.
Dương Hòa Thư không thích có quá nhiều người vây quanh, chủ yếu có bọn họ ở đây, bọn Bạch Thiện Bảo sẽ không muốn nói chuyện, cho nên bảo mọi người tản đi.
Chúng quan lại vẫn đi lên núi xuống làng với huyện lệnh, lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh như này:.
Tuy rằng không quá muốn để huyện lệnh một mình, mà bọn họ cũng không biết nên đi đâu làm gì, nhưng huyện lệnh đã hạ lệnh, mọi người cũng chỉ đành tản ra, đi ra xa nói chuyện.
Trương chủ bộ có vẻ rất thân quen với Bạch lão gia, liếc nhìn về phía lạch nước một cái, cười với Bạch lão gia: "Không ngờ công tử của Bạch lão gia lại là bạn vong niên với huyện lệnh, vị huyện lệnh mới này của chúng ta xuất thân danh môn, tương lai của quý công tử có tiền đồ không nhỏ đấy."
Bạch lão gia bèn khiêm tốn đáp lại hai câu, con nhà mình là cái dạng gì hắn còn không biết sao?
Dương Hòa Thư đứng ngay cạnh lạnh nước nói chuyện với bọn họ, "Mấy đứa bắt cá để ăn hả?"
Bạch Thiện Bảo đắc ý nhìn Mãn Bảo, nói: "Ngươi xem, Dương đại nhân cũng nói là cá đó?"
Bạch nhị lang: "Đúng đúng."
Mãn Bảo hừ nói: "Không tin thì chúng ta cứ nuôi rồi xem."
"Nuôi thì nuôi." Bạch Thiện Bảo nói với Dương Hòa Thư: "Mãn Bảo nói đây không phải là cá, là ếch xanh, bọn đệ muốn vớt mấy con nuôi thử, xem nó là cá hay là ếch xanh."
Dương Hòa Thư "Hả" một tiếng, cúi đầu nhìn đám nòng nọc nhỏ lại bắt đầu bơi ra, tìm tòi chút tri thức trong đầu rồi nói: "Hình như ở dưới nước có rất nhiều con này, nhưng ta không nhớ chúng nó giống con cá lớn nào, chẳng lẽ nó không thể lớn được?"
Dương Hòa Thư biết, có mấy loại cá không thể to hơn được.
Mãn Bảo vừa nghe ý của hắn liền rõ, hắn cũng không tin đây là ếch xanh.
Dương Hòa Thư cười nói: "Mấy đứa nuôi đi, xem có thể nuôi được không. Đúng rồi, ta thấy đa số người ở đây đều đang cày ruộng, sao hả, trồng cây đậu xong rồi à?"
. ngôn tình hài
"Đã trồng xong từ hôm qua rồi ạ," Mãn Bảo nói: "Bọn muội có ba con trâu, còn thuê rất nhiều người, tốc độ rất nhanh."
Dương Hòa Thư bèn chỉ mấy người phụ nữ, hỏi, "Vậy các nàng đang làm gì kia?"
"Đang trồng dưa ạ," Mãn Bảo nói: "Bạch trang đầu nói phải trồng ít thức ăn cho đứa ở ăn, thỉnh thoảng thuê người đến làm công ngắn ngày cũng có thể nấu ăn, cho nên muốn trồng bí đỏ, bí ngòi, bí đao, các loại dưa."
Dương Hòa Thư khen ngợi, "Suy nghĩ chu đáo thật, đúng rồi Mãn Bảo, trâu nhà muội thế nào, dùng được không?"
Mãn Bảo gật đầu khẳng định: "Dùng tốt ạ!"
Dương Hòa Thư bèn hỏi tốc độ cày ruộng nhà bé, so với năm ngoái thì thế nào. Hiểu biết của hắn đối với việc đồng áng chỉ là một ít miêu tả trên sách, cũng chỉ hiểu biết hơn tiền nhiệm trước đó một ít.
Cho nên hắn rất cần có số liệu để tiến hành so sánh.
Mấy số liệu này nha huyện cũng có, nhưng đều không tường tận, tự mình đến hỏi, người dân lại nơm nớp lo sợ, cho nên vẫn là hỏi Mãn Bảo thì hơn.
Đúng là Mãn Bảo biết thật, chủ yếu là Chu lão đầu vẫn rất để ý đến nông trang nhỏ của bọn họ, ngày nào ăn cơm tối xong cũng hỏi một ít, hỏi xong thì sẽ nói đến chuyện trong nhà, Mãn Bảo nghe nhiều tự nhiên nhớ rõ.
"Năm nay nhà muội định cày sâu cuốc bẫm cả mảnh ruộng bên chân núi nữa, chỉ cần không hạn không úng, là mảnh ruộng đó có thể thu hoạch được không ít lương thực, bên cạnh chân núi còn có một loại quả dại vị chua, sau thanh minh là có thể ăn được, Dương đại nhân, đến lúc đó huynh tới đây nha, muội mời huynh ăn."
Bạch nhị lang lập tức tiếp lời, "Ta biết, đó là quả chua, ta thích ăn màu đỏ nhất."
Ba đứa trẻ dần dần lạc đề, bắt đầu nói đến các loại quả trên núi.
Dương Hòa Thư nghe thấy thú vị, hỏi: "Ở chỗ mấy đứa nhiều quả dại lắm hả?"
Bạch Thiện Bảo: "Nhiều lắm ạ, nhưng mà không ăn được."
Mãn Bảo: "Cho nên vẫn phải tự mình trồng."
"Mấy đứa còn trồng cây ăn quả?"
Mãn Bảo bèn chỉ vào núi của tứ ca, nói: "Vâng, mới trồng thời gian trước, chỉ cần hai ba năm nữa là có quả để ăn."
Bạch nhị lang càu nhàu, "Quá là lâu, ta đã bảo là nhờ cha ta trực tiếp mua cây trưởng thành về, chỉ cần trồng đến mùa thu là có quả ăn rồi."
Bạch Thiện Bảo khinh bỉ cậu không có kiến thức, "Cây ăn quả trưởng thành không dễ sống, nuôi từ nhỏ không tốt hơn à? Nếu ngươi muốn ăn quả ngay thì tự mình mua là được."
"Hơn nữa cây ăn quả trưởng thành còn rất đắt."
Dương Hòa Thư ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng lại hỏi hai câu để dẫn đề tài, không mất bao lâu đã thăm dò rõ ràng tình hình nông trang của bọn họ.
Lần trước tới đây hắn cũng không quá để ý cái nông trang nhỏ này, lần này lại đây mới phát hiện, một trăm mẫu đất này có thể tận dụng được nhiều như vậy.
Ở dưới chân núi hoang còn dành riêng ra một khoảnh đất để nuôi gà.
Dương Hòa Thư không nhịn được hỏi, "Mấy đứa muốn trồng nhiều thứ, nuôi nhiều con như vậy, chỉ có ba đứa ở có đủ không?"
"Không đủ ạ," Bạch Thiện Bảo nói: "Cho nên đệ đã nói với bà nội rồi, chờ qua thời gian này sẽ thuê người."
Mãn Bảo rất có tác phong hành sự của Chu lão đầu, nghe vậy thì nói: "Thật ra chỉ cần cho nhóm đứa ở cưới vợ là được, cha ta nói, nếu không đủ người, cưới vợ là được."
Dương Hòa Thư:.
Bạch Thiện Bảo lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng hình như không có ai bằng lòng gả cho bọn họ."
Tinh thần của Dương Hòa Thư lại rung lên, dân cư cũng là một trong những điều kiện quan trọng để phát triển một huyện, hắn hỏi: "Cả ba đứa ở của mấy đứa đều chưa có vợ à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]