Trang tiên sinh vội hỏi: "Các con lấy hạt giống này từ đâu?"
Bạch Thiện Bảo ngáp một cái, nói: "Mua của nhà Mãn Bảo ạ, nàng nói hạt giống nhà nàng tốt, sẽ bán rẻ chút cho bọn con, nhưng thật ra chẳng hề rẻ, Bạch trang đầu nói, cũng đắt y cửa hàng lương thực bán trên huyện thành."
Mãn Bảo không vui, cũng không ngủ được nữa, bé ngồi dậy từ trên giường, nói: "Không phải nhà ta là giao hàng tận nhà sao? Hơn nữa hạt giống lúa mạch cũng là do đại tẩu ta gieo giúp, người ở cửa hàng lương thực trên huyện thành sẽ giúp các ngươi gieo lúa mạch sao?"
Bạch Thiện Bảo u oán nói: "Lúa mạch năm nay đắt gấp ba năm ngoái."
"Thì đúng," Mãn Bảo không chút chột dạ, còn chống eo nói: "Nhưng ngươi có biết vì số hạt giống này mà ta còn không có mì để ăn không, bây giờ nhà ta toàn phải ăn màn thầu trộn cám đây này."
Mặc dù trong hệ thống của Mãn Bảo có rất nhiều lúa mạch để thay thế, nhưng bé lại không thể lấy một phát ra từng đấy lúa mạch được, cũng không thể gặm lúa mạch ăn sống, chỉ đành lén nhét một ít lúa mạch vào bao lúa, còn không dám nhét nhiều.
Có một lần bé nhét hơi nhiều, mẹ bé đã ngạc nhiên nhắc mãi, nói không hiểu bao lương thực nhà mình ăn kiểu gì mà mãi không biết, đã thế còn nhiều thêm.
Sau đó Khoa Khoa bèn nghiêm cấm bé nhét nhiều, chỉ thỉnh thoảng mới được nhét hai vốc, mà một đống hạt giống trong hệ thống không biết còn có thể để được bao lâu.
Cho nên Mãn Bảo rất u sầu, vừa nghe đến chuyện đổi hạt giống là thấy sốt ruột, bé cực kỳ không muốn mua hạt giống của người tương lai nữa.
Trực tiếp đổi hạt giống lấy hạt giống không tốt ư?
Đáng tiếc không có ai nhìn trúng hạt giống của bé.
Mãn Bảo thở dài.
Bạch Thiện Bảo lại vô cùng keo kiệt, chủ yếu là do bây giờ cậu đang phụ trách quản lý phần lớn vấn đề tài chính ở nông trang, do hồi đầu xuân mua hạt giống, mua nông cụ, mua đủ thứ tốn không ít tiền, chắc là bà nội chê bọn họ tiêu nhiều tiền quá, trực tiếp đưa một khoản tiền cho cậu, để cậu tự quản.
Bây giờ còn chưa có thu vào, mà ngày nào cậu cũng phải trả tiền công cho nhóm người làm, còn phải tiêu tiền mua lương thực cho bọn họ ăn, cậu áp lực rất lớn đó có biết không?
Bạch Thiện Bảo cảm thấy, may mà tháng trước bọn họ đã trồng không ít rau xanh dưới chân núi, có thể không cần phải mua rau nữa, nếu không chắc chắn cậu sẽ càng xót tiền.
Tuy rằng Mãn Bảo cũng thích tiền, nhưng tiêu tiền chưa bao giờ nương tay, chủ yếu là vì tiền này không nằm trong tay bé, cũng không phải do bé quản lý, nên bé không thấy xót chút nào.
Người này không thể thấu hiểu cho người kia, cho nên lập tức lao vào cãi nhau.
Trang tiên sinh vốn đang quan tâm đến chuyện hạt giống, thấy thế thì không để ý nữa, ngồi dịch lại gần thích thú xem bọn họ cãi nhau.
Bạch nhị lang vốn dĩ đã ngủ rồi, bị đánh thức cũng không mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ, kết quả thấy bọn họ càng cãi càng kịch liệt, không nhịn được ngồi dậy hét lớn: "Các ngươi đừng cãi nhau nữa!"
Hai người đồng thời dừng lại nhìn về phía cậu.
Bạch nhị lang tức giận nói: "Còn không phải là tiền thôi sao, cha ta có, tí nữa ta sẽ về xin ông ấy, các ngươi muốn bao nhiêu?"
"Không được!" Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo trăm miệng một lời từ chối.
Bạch Thiện Bảo nói: "Đây là chuyện riêng của chúng ta, lúc trước còn ký hợp đồng rồi, sao có thể vi phạm?"
Mãn Bảo cũng nói: "Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không thiếu tiền, cho dù thiếu, thì cũng nên mượn, chứ không phải xin."
Bạch nhị lang liền quát: "Vậy các ngươi cãi nhau làm gì, trưa trật ra rồi còn không ngủ, cãi nhau có gì hay?"
"Cái này sao có thể gọi là cãi nhau, rõ ràng là bọn ta đang bàn bạc xem nên tiết kiệm như thế nào." Bạch Thiện Bảo không phục đáp lại.
"Đúng vậy," Mãn Bảo cũng nói: "Một gia đình giàu lên bằng cách nào? Đó chính là phải tăng thu giảm chi, bây giờ chúng ta còn chưa thu hoạch, chưa có thu vào nên chỉ có thể giảm chi. Ngươi cũng là chủ nhân của nông trang đấy, vậy mà chẳng thấy lo nghĩ chút nào! Ăn không ngồi rồi là xấu hổ nhất!"
Bạch Thiện Bảo cũng nhấn mạnh theo bé, "Ăn không ngồi rồi là xấu hổ nhất!"
Bạch nhị lang á khẩu không trả lời được, không cãi lại được, mà hình như cũng không thể đánh lại, cậu bèn hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác không để ý tới họ nữa.
Nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo bỗng đạt thành nhất trí, "Từ giờ chúng ta tiêu ít lại."
Bạch nhị lang không khỏi quay mặt sang, nói: "Tiêu ít cái gì, giờ cũng qua thời điểm cần tiêu tiền rồi, không phải chờ thu hoạch lúa mạch xong là có thể bắt đầu kiếm tiền sao?"
"Vụ lúa này không thể bán," Mãn Bảo nói: "Phải tích trữ để sau này cho người làm công ăn."
Bạch Thiện Bảo lại có ý kiến khác, "Họ cũng không ăn hết nhiều như vậy, bây giờ lương thực đang đắt, chúng ta nhân cơ hội bán nhiều một chút, chờ đến lúc thu hoạch vụ hè, giá lương thực hạ xuống, đến lúc đó lại mua một ít về là được."
Mãn Bảo lại cảm thấy lương thực quan trọng hơn tiền, bé nói: "Lương thực lúc nào cũng có thể bán lấy tiền, nhưng tiền không phải lúc nào cũng có thể mua được lương thực."
"Nhưng chúng ta cũng đâu ăn hết nhiều như vậy, tích nhiều lương thực như thế làm gì?" Bạch Thiện Bảo nói: "Phải nhân lúc giá lương thực đang caothì bán lấy tiền, nếu không chờ đến lúc thu hoạch vụ hè và thu hoạch vụ thu, lương thực không còn đáng tiền."
Bạch nhị lang nhìn hết người này đến người kia, im lặng không nói lời nào.
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, đúng vậy thật, tình huống ở nông trang không giống nhà bọn họ.
Mỗi lần nhà bọn họ thu hoạch lương thực, thì nhất định phải để lại phần lớn, chỉ lúc nào nhà mình rất cần tiền mới có thể lấy ra một ít để đổi thành tiền.
Nhưng hiển nhiên nông trang của bọn họ không cần nhiều lương thực như vậy.
Mãn Bảo hỏi: "Bán kiểu gì?"
"Cứ trực tiếp bán cho cửa hàng lương thực là được."
Mãn Bảo đã đi cùng các ca ca bán lương thực vài lần nên biết giá mua ở cửa hàng còn thấp hơn cả giá khách thương ở ngoài đến mua, bèn hỏi: "Lương thực nhà các ngươi thường bán cho ai?"
Bạch Thiện Bảo lắc đầu, "Ta không biết."
Bạch nhị lang nói: "Ta biết, nhà ta bán cho chú Ngô.".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn 2. Đi Về Phía Chân Trời 3. Trùng Sinh Để Gặp Người 4. Trói Em Mãi Không Buông =====================================
Cậu đã từng cùng cha gặp chú Ngô rất nhiều lần, lần nào hắn cũng mang kẹo ngon đến cho cậu ăn, có khi còn đưa đồ chơi cho cậu.
Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, nói với hắn: "Đợi bao giờ chú Ngô kia lại đến mua lương thực thì ngươi nhớ giới thiệu chúng ta cho hắn làm quen nha."
Bạch nhị lang vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề!"
Trang tiên sinh vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn, nghe, chờ bọn họ bàn bạc xong, không còn cãi nhau nữa, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Mãn Bảo, hạt giống nhà con lấy từ đâu ra?"
"Trồng ra ạ," Mãn Bảo nói: "Năm nào cha mẹ con cũng chọn những hạt lúa mạch tốt nhất làm hạt giống."
"Nhưng nhiều hạt giống như vậy hiển nhiên không thể chỉ chọn ra là đủ, cái này chứng minh chất lượng lúa mạch nhà con rất tốt, năm ngoái lúa mạch nhà con cũng tốt hơn nhà người khác sao?"
"Đúng vậy ạ," điểm này Mãn Bảo có thể khẳng định chắc nịch, nói: "Chỉ cần chăm bón tỉ mỉ, chịu khó làm cỏ, bón nhiều phân là được ạ."
Trang tiên sinh khẽ gật đầu, lúc này ông còn không biết toàn bộ thôn Thất Lí đều đổi hạt giống lúa mạch với nhà họ Chu, mà sản lượng lúa mạch vụ đông năm nay của thôn Thất Lí cao gần như gấp đôi các thôn khác.
Ngay đến chính các thôn dân thôn Thất Lí cũng không biết.
Bởi vì không có ai rảnh rỗi đi cân thử, cho dù năm nay có cân, thì năm ngoái cũng không cân từng mẫu, bọn họ chỉ tính xem một mẫu có thể khiêng về nhà bao nhiêu bó lúa mạch, cảm thấy được mùa thì đã vui lắm rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]