Chu lão đầu trừng mắt, "Bán? Con bán lấy tiền, chứ không phải đổi lúa mạch?" 
Mãn Bảo cười gật đầu, chờ Chu lão đầu khen. 
Chu lão đầu run giọng hỏi, "Con, con bán bao nhiêu?" 
Mãn Bảo cực kỳ kiêu ngạo đáp: "Bán hết ạ!" 
Lần này không chỉ có Chu lão đầu, mà mấy người Chu đại lang đang hóng gió ở trong sân cũng không ngồi được nữa, nhao nhao vây quanh bé, "Bán hết?" 
Chu lão đầu không ngồi vững được, trượt mông từ trên ngạch cửa ngã phịch xuống đất, không khỏi kêu "Ôi chao, ôi chao", chỉ vào Mãn Bảo nhưng không thể đánh không thể mắng, chỉ đành khóc nói, "Thật là một con nhóc phá của, con đổi thành tiền thì có tác dụng gì chứ, tiền có thể ăn sao, có thể ăn sao?" 
Chu lão đầu kêu lên: "Năm ngoái thu hoạch vụ hè và thu hoạch vụ thu nhà ta chỉ còn thừa một ít lương thực, con bán hết lúa mạch trong nhà, vậy cả nhà già trẻ chúng ta ăn gì?" 
Mãn Bảo ngớ ra, bé chỉ mải kiếm tiền, đã không nghĩ đến điều này. 
Nhưng mà bé phản ứng lại rất nhanh, an ủi cha bé: "Cha à, không sao đâu, Bạch lão gia nói, ngày mai sẽ thanh toán tiền hàng, chúng ta có tiền thì cứ trực tiếp cầm đi mua lương thực là được." 
Chu lão đầu không nhịn được dùng ngón tay dí lên trán bé, "Con gái à, có phải con học hành nhiều quá nên bị choáng đầu không, con bán lương thực để đi mua lương thực làm cái gì hả, con có biết con làm như thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/2226840/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.