Bác cả Tiền liếc mắt nhìn ông, nói với Chu lão đầu: "Nếu nhà đệ có thì dùng bạc lẻ nhà đệ cũng được." 
Lúc này Chu lão đầu mới nhớ ra, ông khờ khạo cười nói: "Đệ vội quá nên váng đầu, sao lại không nhớ ra nhà mình còn có bạc lẻ nhỉ?" 
Chu lão đầu nhìn về phía Tiền thị, Tiền thị chẳng thèm nhúc nhích, nhấc mí mắt nói: "Không có nhiều bạc lẻ như vậy." 
Bà vừa mới biết hai nhà bọn họ còn tổng cộng mười một lượng nữa, bạc lẻ nhà họ đang có bé tí như hạt đậu, chắc được tầm ba lượng, đổi cái rắm. 
"À." Chu lão đầu nhìn về phía Mãn Bảo, "Nào nào, chúng ta cắt bạc thôi." 
Mãn Bảo không biết vì sao cha mình lại ham thích với việc cắt bạc như vậy, nhưng bé vẫn thở dài bước lên, sau đó ước chừng tỉ trọng của ba lượng và bảy lượng rồi vẽ một đường trên thỏi bạc. 
Chu lão đầu dồn khí đan điền, đưa kéo cắt một cái, trên thỏi bạc liền có một vết nứt, ánh mắt ông sáng ngời, lại nhắm vào vết nứt kia để đi thêm một kéo nữa.. 
Cậu ba Tiền thấy mà thích thú không thôi, ném việc bị đoạt quyền giữ tài chính sang một bên, ừm, thật ra ông đã không còn quyền cầm khoản tiền lớn nào từ rất lâu rồi, hào hứng chen lên trước, tí tởn nói: "Anh rể, cho đệ thử đi." 
Ngay đến bác cả và bác hai Tiền cũng thấy chộn rộn nhìn cây kéo. 
Cuối cùng nén bạc cũng bị cắt thành hai phần dưới sự hợp sức của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/2226815/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.