Bác cả Tiền liếc mắt nhìn ông, nói với Chu lão đầu: "Nếu nhà đệ có thì dùng bạc lẻ nhà đệ cũng được."
Lúc này Chu lão đầu mới nhớ ra, ông khờ khạo cười nói: "Đệ vội quá nên váng đầu, sao lại không nhớ ra nhà mình còn có bạc lẻ nhỉ?"
Chu lão đầu nhìn về phía Tiền thị, Tiền thị chẳng thèm nhúc nhích, nhấc mí mắt nói: "Không có nhiều bạc lẻ như vậy."
Bà vừa mới biết hai nhà bọn họ còn tổng cộng mười một lượng nữa, bạc lẻ nhà họ đang có bé tí như hạt đậu, chắc được tầm ba lượng, đổi cái rắm.
"À." Chu lão đầu nhìn về phía Mãn Bảo, "Nào nào, chúng ta cắt bạc thôi."
Mãn Bảo không biết vì sao cha mình lại ham thích với việc cắt bạc như vậy, nhưng bé vẫn thở dài bước lên, sau đó ước chừng tỉ trọng của ba lượng và bảy lượng rồi vẽ một đường trên thỏi bạc.
Chu lão đầu dồn khí đan điền, đưa kéo cắt một cái, trên thỏi bạc liền có một vết nứt, ánh mắt ông sáng ngời, lại nhắm vào vết nứt kia để đi thêm một kéo nữa..
Cậu ba Tiền thấy mà thích thú không thôi, ném việc bị đoạt quyền giữ tài chính sang một bên, ừm, thật ra ông đã không còn quyền cầm khoản tiền lớn nào từ rất lâu rồi, hào hứng chen lên trước, tí tởn nói: "Anh rể, cho đệ thử đi."
Ngay đến bác cả và bác hai Tiền cũng thấy chộn rộn nhìn cây kéo.
Cuối cùng nén bạc cũng bị cắt thành hai phần dưới sự hợp sức của bốn ông già, Chu lão đầu cười tủm tỉm lấy ra cân thử, cười nói: "Ôi chao, cắt chuẩn phết đấy, sáu lạng năm phần, chỉ còn thiếu một chút thôi."
Cậu ba Tiền:. Thế này mà bảo chuẩn?
Chu lão đầu rất hào phóng khoát tay, nói: "Được rồi, năm phần kia, ta đổi thành tiền đồng cho đệ, năm phần bạc là 500 văn đúng không Mãn Bảo?"
".. Là 600 văn ạ." Mãn Bảo giải thích: "Cha, người phải tính 1 lượng bạc bằng 1200 văn."
Chu lão đầu hơi đau lòng xíu, "Được rồi, chỗ bác cả con cũng bị thiếu một chút, bây giờ tính ba lạng năm phần hay là ba lạng bốn phần rưỡi đây?"
"Thôi, cũng chỉ chênh một chút," Bác cả Tiền nói: "Cứ tính năm phần đi."
Chu lão đầu không biết cách tính đổi, trực tiếp bảo Mãn Bảo thối tiền lẻ.
Bác cả Tiền cũng không hiểu cách tính lắm, nhưng cậu ba Tiền lại hiểu.
Cuối cùng Tiền thị vẫn phải đi mở hộp tiền, bởi vì tiền đồng ở đây không đủ.
Tiền mà nhà họ Chu kiếm được do bán hàng hay do mấy đứa trẻ đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán gừng phần lớn đều là tiền đồng.
Cho nên trong hộp tiền toàn là từng điếu tiền ngay ngắn.
So với bạc, mấy người bác cả Tiền cảm thấy tiền đồng thân thuộc hơn nhiều.
Tuy rằng bọn họ cũng từng có bạc, thậm chí còn từng có cả mười lượng hai mươi lượng, nhưng vẫn luôn cảm thấy tiền đồng khiến người ta an tâm hơn.
Cho nên giờ đổi bạc thành tiền đồng, bọn họ không có tí ý kiến nào.
Thật ra nếu không phải nhà họ Chu không có nhiều tiền đồng đến vậy, bọn họ còn muốn đổi hết thành tiền đồng mang về kìa.
16000 văn tiền đồng, đó chính là mười sáu điếu tiền đó, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.
Mãn Bảo đếm sáu xâu tiền cho bác cả Tiền, một xâu là một trăm văn, còn cho cậu ba Tiền là một điếu và sáu xâu, ngoài ra còn có 50 văn tiền lẻ.
Cậu ba Tiền giơ tay định lấy, kết quả hai cậu con trai đứng sau ông đã tiến lên một bước, ân cần nhận lấy số tiền nặng trĩu kia từ tay Mãn Bảo, Chu lão đầu cũng tiện tay đưa cả bạc đang cầm cho hai cậu luôn.
Cậu ba Tiền:.
Bác cả Tiền rất vui, người nhà họ Tiền đều vui, mà nhà họ Chu còn vui hơn, ngoại trừ cậu ba Tiền.
Bác cả Tiền nói với hai cháu trai: "Bao giờ về nhà thì cho mẹ con một ít tiền, sau đó lên chợ mua ít thịt về mà ăn, vụ xuân trước đó mệt mỏi hao gầy, tháng năm nắng nôi thất thường, phải ăn nhiều một chút."
Hai người vui mừng đáp vâng.
Chu lão đầu bảo đại lang và nhị lang mang tiền dư lại vào trong phòng, bây giờ thả lỏng mới phát hiện bụng đã sôi lên sùng sục.
Tiền thị nói: "Mọi người còn chưa ăn cơm trưa, đi làm cơm trưa trước đi."
Đám phụ nữ liền ùa vào phòng bếp làm cơm trưa.
Mà đám đàn ông thì ngồi dưới mái hiên vừa hóng gió vừa nói chuyện phiếm, ba người cậu bác lúc này còn chưa nỡ để Mãn Bảo rời đi, tấm tắc kéo bé đến trước người nhìn thật kĩ, nhìn hồi lâu mới cảm khái nói: "Mãn Bảo đúng là càng ngày càng có triển vọng, ta thấy lúc nãy con gẩy bàn tính rất nhanh, chắc bao giờ lớn lên còn siêu hơn nữa?"
Mãn Bảo cười ngượng ngùng, khiêm tốn nói: "Tiên sinh nói con học bàn tính còn kém lắm, vẫn còn phải học tiếp."
"Trang tiên sinh của các con rất tốt, phải hiếu kính ông ấy cẩn thận." Bác cả Tiền nói đến đây thì quay sang hỏi Chu lão đầu, "Vừa nãy chúng ta bù đầu bù cổ, còn chưa kịp cảm ơn Trang tiên sinh, lúc nào đệ nhớ bảo đại nương đến biếu chút trứng gà. Đúng rồi,"
Bác cả Tiền nói: "Vốn định Đoan Ngọ sẽ bảo đám đại tẩu đệ đến đây thăm hai cháu trai, mang cả ít trứng gà sang theo, giờ đã nhân tiện nhắc tới chuyện này thì mai ta sẽ bảo đám đại tẩu đệ sang đây luôn, mang thêm ít trứng gà cho Trang tiên sinh nữa."
Ngày kia chính là Đoan Ngọ.
Chu lão đầu cười tủm tỉm đồng ý.
Gần đây ông còn đang có chút sầu não, hai con dâu trong nhà ăn được quá, hơn nữa ông cũng không nỡ bỏ tiền mua thịt, cho nên gần đây nhà họ cứ cách tầm hai ngày sẽ nấu một bữa trứng gà, cho dù chỉ là cho mấy đứa trẻ ăn, còn người lớn chỉ húp canh, thì cũng tốn không ít trứng gà.
Dù sao, bây giờ số đứa cháu có thể ăn được trứng gà đã có bảy đứa, thêm Mãn Bảo và lão ngũ lão lục chưa thành niên trong mắt ông, mỗi người một quả trứng gà thôi thì cũng mười quả, hơn nữa còn có hai con dâu đang ăn cực khỏe..
Chu lão đầu đã rất nhiều lần muốn để cho con dâu thứ hai thay con dâu cả nấu ăn.
Chẳng qua bây giờ không cần phải quá lo nữa, chỉ cần nghĩ đến số bạc chất trong phòng kia, Chu lão đầu liền cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hào phóng, quyết định tối nay sẽ nấu hết số trứng gà đang có trong nhà.
Ừm, còn có thể đi lên chợ cắt một miếng thịt về nhà nữa.
Bọn họ ngồi bên này nói chuyện, Mãn Bảo nhân cơ hội chạy tới bên cạnh cậu ba Tiền, an ủi ông: "Cậu ba đừng buồn, để con cho cậu ăn kẹo."
Nói xong, Mãn Bảo moi một cái kẹo từ trong túi ra cho ông.
Cậu ba Tiền nhận lấy rồi đút vào miệng, sau đó thở dài một hơi thật sâu, cả người đều tràn ngập ưu thương.
Mãn Bảo nhìn mà đau lòng vô cùng, ở trong lòng bé, đây là cạu ruột của bé, nên tình cảm của bé đối với ba người cậu bác này rất sâu đậm.
Mà trong ba người cậu bác, bé thân với bác cả và cậu ba nhất.
Người trước là vì mỗi lần đại tẩu mang bé về thăm nhà đều ăn ngủ ở đó, từ nhỏ bé đã được bác cả Tiền bồng bế rồi.
Còn cậu ba Tiền ư, bé rất thích ngồi trên cổ ông ấy chơi, hơn nữa bé nhớ rõ khi còn nhỏ mỗi lần sang nhà cậu ba, cậu ấy luôn lén vào phòng bếp làm đồ ăn ngon cho bé.
Tuy rằng đại tẩu nói, đó là vì cậu ba muốn ăn, cho nên mới lấy cớ làm cho bé ăn..
Nhưng bé vẫn rất thích cậu ba.
Nhưng bác cả nói cũng không sai, bài bạc là không đúng.
Từ nhỏ bé đã biết, dân cờ bạc đã đâm đầu vào ván cuộc thì sẽ không còn lý trí, giống như Lại Tử ở cách vách vậy, lúc ông ta phát tác thì thậm chí còn chẳng thể gọi là người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]