Mãn Bảo đứng trong phòng cũng hơi nghệt ra, bé muộn màng phản ứng lại, bèn chột dạ giơ tay nhỏ nói: "Cha, mẹ, hình như con biết chuyện gì rồi.." 
Mãn Bảo kể lại chuyện lúc bé tiễn Bạch lão gia ra ngoài đã gặp người khác, sau đó nói: "Chắc chắn là Chu Tam Khởi nói, cha, mẹ, lúc ấy bên ngoài chỉ có mỗi mình Chu Tam Khởi, cũng là hắn hỏi con." 
Hai vợ chồng liền trầm mặc một lúc, Chu lão đầu giận đến ngứa răng, "Cái thằng Tam Khởi này, lắm mồm giống y như mẹ hắn, dám ở bên ngoài bịa linh tinh về ta, xem ta có đánh hắn không." 
Tiền thị lại không tức giận, liếc xéo ông một cái: "Một người chú mà đi bắt nạt cháu trai thì ra thể thống gì?" 
Mãn Bảo liền nghĩ cách cho cha bé, "Cha, để tứ ca đi đánh hắn!" 
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, cho nên nhân lúc Chu lão đầu còn chưa mở miệng đã bổ sung thêm một câu: "Hắn còn lớn tuổi hơn tứ ca, chắc chắn tứ ca đánh không lại, bảo nhị ca tam ca cùng đi đi." 
Đám huynh đệ đang nghe lén ngoài góc tường:. 
Chu đại lang đứng dậy, xua mấy đệ đệ đi hết, mình cũng rời khỏi luôn. 
Chỉ cần cha mẹ không cãi nhau là được. 
Lúc nãy đột nhiên mẹ cao giọng, hơn nữa ánh mắt của mấy nàng dâu làm mấy người huynh đệ đều căng thẳng, còn tưởng cha mẹ lại định cãi nhau. 
Chỉ có Mãn Bảo và đám Đại Đầu vô lo vô nghĩ không biết thôi, chứ mấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-nu-nha-nong/2226811/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.