Triệu Thế Tông cũng biết, bây giờ hắn nên lập tức trở về Hàng Châu mới đúng, nhưng hắn tìm không thấy thanh đao kia.
Hắn không thể trở về.
Mà hắn đã không thể quay về, cửa thành mỗi ngày đều có thị vệ lục soát, thấy binh sĩ trẻ tuổi là phải hỏi muốn tuổi tác và tình huống trong nhà.
Hắn có thêm năng lực đi nữa, cũng không thể vượt nóc băng tường vượt qua tường thành.
Hắn chỉ có thể ở lại Khai Phong Phủ, còn ở sân sau của Nguyên Gia trà lâu. Trà lâu này vốn là sản nghiệp của hắn, sau khi hắn trọng sinh trở về, cầm bạc mẹ hắn tích góp, lệnh Mục Phù mở ở bên ngoài. Kinh doanh mười năm càng làm càng lớn, lấy luôn cửa hàng bên cạnh, nghiễm nhiên thành trà lâu lớn nhất Đông Kinh Thành.
Trước khi rời đi vào năm năm trước, Cát Tường đã hứa rồi, nhưng Nguyên Gia trà lâu chưa bao giờ có tin cậu truyền tới.
Hắn thậm chí hoài nghi Cát Tường có phải đã chết hay không, bằng không sao lại đến mức như vậy? Nhưng Cát Tường là người cơ trí, biết tự vệ, không dễ chết như vậy mới đúng, mà nếu không chết, vì sao một tin tức cũng không có? Hắn đã hỏi rõ, năm năm qua, chưa bao giờ có bồ câu đưa thư bay tới.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, hắn càng muốn liên lạc với Cát Tường hơn, rồi lại không dám manh động, hắn sợ bị Triệu Tông phát hiện. Đặc biệt là, Triệu Tông còn đang tìm hắn. Triệu Tông không tin hắn đã chết? Những năm gần đây, vậy mà vẫn luôn tìm hắn?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/954141/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.