Là Triệu Tông (bệ hạ) đến!
Không chờ mọi người nhận ra, lại vang lên âm thanh thứ hai: “Là ai muốn bắt nạt Tiểu Thập Nhất của trẫm.”
Dứt lời, bóng dáng của Triệu Tông rốt cục xuất hiện ở cửa chính Khôn Ninh Điện.
Trong điện đèn đuốc sáng choang, cửa điện ánh sáng và bóng tối luân phiên, Triệu Tông mặc trường sam màu đen, khoác áo choàng nguyệt sắc vừa vặn đứng ở nơi giao nhau.
Bóng tối và ánh sáng đều ở trên người một mình hắn.
Triệu Thập Nhất không khỏi nhìn ngốc.
Triệu Tông chuẩn xác tìm tới hắn, chậm rãi cười với hắn.
Rõ ràng vẫn là thần sắc có bệnh, nụ cười lại lộng lẫy hơn hẳn vô số châu báu, nụ cười còn ôn nhuận trên bất kỳ loại ngọc thạch nào.
Triệu Tông đi vào trong điện, đưa tay về phía Triệu Thập Nhất: “Lại đây.”
Triệu Thập Nhất vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong mắt Trà Hỷ bốc lên nước mắt, nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy lưng Triệu Thập Nhất.
Rốt cuộc Triệu Thập Nhất cũng lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía tay Triệu Tông, hắn biết hắn không nên nắm tay Triệu Tông. Nhưng Triệu Tông đã hoàn toàn hoà vào ánh đèn nơi này, Triệu Tông cười hòa hợp như vậy, Triệu Tông cười ấm áp đến như vậy. Xưa nay hắn không biết, hóa ra thật sự có một người như thế, làm cho hắn chỉ nhìn thôi, đã có thể an tâm.
Hắn đứng như khúc gỗ, trực tiếp nhấc chân vượt qua bàn thấp, thậm chí đá ngã bình rượu, rượu thấm ướt vạt áo của hắn.
Hắn lại mặc kệ, hắn đi tới trước mặt Triệu Tông, duỗi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/954114/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.