Khi ra khỏi Phúc Ninh Điện, tay trái của Triệu Thập Nhất vẫn còn hơi run, tay kia vừa rồi vừa bị Triệu Tông nắm lấy.
Bàn tay của Triệu Tông, rất lạnh, vô cùng lạnh lẽo.
Hắn không để ý cung nữ và thái giám kinh ngạc ngoài điện, nhanh chân đi tới trắc điện, đi tới hành lang, cách chính điện càng ngày càng xa, hắn mới dần dần trì hoãn bước chân.
“Lang quân?” Cát Tường cuối cùng cũng dám mở miệng.
“Không biết Tôn thái hậu nói cái gì, Triệu Tông lại khóc thành như vậy.”
“Khi đó, trong nội thất chắc chỉ có Nhiễm Đào, Phúc Lộc và Thanh Mính cùng với ngự y, e rằng khó hỏi thăm.”
“Ngự y họ Đặng kia.”
“Tiểu nhân nhớ rõ, lát nữa sẽ kêu qua bắt mạch cho ngài.”
“Đó cũng là cọng cỏ đầu tường, hôm nay gã vừa vặn cũng có mặt.”
“Lang quân muốn hỏi thăm từ gã? Nhưng gã là một ngự y, tiểu nhân không tiện tiếp xúc với gã.”
Triệu Thập Nhất cười lạnh: “Tìm gã hỏi thăm đã không kịp rồi, càng là cỏ đầu tường, càng là nhát gan sợ phiền phức, suy nghĩ cũng rất nhiều. Chút chỗ tốt đã cho Lưu Hiển mấy ngày nay, cũng nên thu về chút ít.”
“Lang quân là muốn?”
“Bây giờ không phải lão vừa vặn chăm sóc hoa cỏ à, thường có người bên ngoài tặng hoa dâng cỏ vào cung, lão đi trao đổi mấy câu cũng chẳng sao.”
Cát Tường hành lễ: “Tiểu nhân đã hiểu.”
“Thăm dò trong nhà họ Đặng có những ai.” Họ Đặng nhát gan sợ phiền phức, nhưng cũng có chỗ tốt, gã không phải người của Tôn thái hậu. Hắn không ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/954091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.