Triệu Tông đánh thái cực xong, đứng dậy muốn rời đi. Ngụy quận vương và Thế tử tiễn hắn, Ngụy quận vương đã liên hệ với Triệu Tông Ninh rồi, mà Triệu Tông Ninh cũng không nói cho ông biết xuất cung đến cùng là vì chuyện gì.
Mà Ngụy quận vương cũng không nghĩ nhiều, trong mắt ông, Triệu Tông Ninh là tiểu nương tử mới mười ba tuổi, lại được nuôi thành kẻ kiêu căng. Còn Triệu Tông, thì cũng đừng nói nữa, ngốc vô bờ. Hai người này có thể mưu tính chuyện gì? Sợ rằng ở trong cung vô vị quá, muốn xuất cung chơi. Cố tình Tôn thái hậu lại gắt quá, chỉ có thể dựa vào ông.
Ông ngẫm lại cũng rất thoải mái, chung quy ông là vương thúc của hai đứa trẻ, cũng quyết tâm đối tốt thật nhiều với hai đứa trẻ còn lại của An Định Quận vương phủ.
Tiễn đến trước ảnh bích, sắp sửa lên xe ngựa, Ngụy quận vương còn nói: “Về sau, bệ hạ còn muốn ra ngoài chơi, cứ việc nói với thần! Còn nữa, chờ bệ hạ thân chính, cửa cung chẳng phải muốn ra liền ra? Đến lúc đó, toàn bộ do bệ hạ làm chủ, vương thúc liền ở trong phủ chờ bệ hạ!”
Mỗi giờ mỗi phút ông đều không quên nhắc nhở chuyện Triệu Tông thân chính.
Triệu Tông gật đầu: “Vương thúc nói rất đúng, trẫm đều ghi tạc trong lòng.”
Ngụy quận vương lại có chút vội, cứ nhớ kỹ thì có ích lợi gì? Ngươi làm được kìa! Ông còn định nói thêm nữa.
Triệu Tông đã nói: “Trước khi trẫm xuất cung, nương nương còn lo lắng trẫm phạm sai lầm về lễ tiết, chọc giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/954086/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.