Ra khỏi nội thất, Triệu Tông mới nhìn thấy biến hóa lúc này của trắc điện. Bình phong và cách song đều đem lên, trên bàn cũng có trà cụ và đĩa đựng trái cây, trong hộp điểm tâm chứa đầy các loại kẹo trái cây. Trong bình hoa bằng gốm sứ màu lam trên bàn chân cao có cắm hoa sen vừa mới hái, trên bàn chân thấp có đặt chậu hoa, đang nở lấm tấm vài bông hoa trắng nhỏ xinh.
Hắn nhìn một hồi, thấy hơi thoả mãn, mới đi đến chính điện.
Triệu Tông đi vào trong cách song, ngồi lên tháp, Nhiễm Đào muốn đổi giày cho hắn, hắn xua tay, trực tiếp nói: “Triệu Thế Tông là một đứa nhỏ rất đáng thương, hôm đó ngươi cũng nhìn thấy, đến ngay cả cha ruột cùng ông nội ruột của hắn cũng không nhận ra hắn. Trẫm sức khỏe yếu ớt, vào mùa hè, rèm trong phòng đều đóng kín như bưng, đá lạnh cũng dùng không được. Nhưng hắn thì khác, trong phòng hắn toàn là mấy tiểu thái giám, tiểu cung nữ không có kinh nghiệm. Tình huống hôm nay, trẫm thật sự cũng không muốn nhìn thấy nữa.”
Tim Nhiễm Đào run lên, lập tức quỳ xuống.
Câu này bệ hạ nói rất uyển chuyển, lại đang trách nàng. Đây là lần đầu tiên bệ hạ bất mãn với nàng. Mà cũng đúng là như thế, bệ hạ bình thường bận rộn, làm sao có thời gian bận tâm đến mấy việc nhỏ nhặt. Nhưng nàng thân là nữ quan của Phúc Ninh Điện, cũng không quan sát để ý. Nếu nàng sớm ngày nhắc nhở đám Trà Hỷ, Triệu tiểu lang quân hôm nay cũng không đến nỗi say nắng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/954077/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.