Sau khi Lưu Hiển biết được chức Đô đô tri của mình bị tước, suýt chút nữa đã trực tiếp trợn mắt ngất xỉu. Lão vốn đã bị Triệu Tông Ninh đánh đến da tróc thịt bong, đau đến không thể động đậy, giờ khắc này cơ thể trở nên càng cứng.
Thanh Mính xử sự theo nguyên tắc: “Khẩu dụ của Thái hậu là như vậy, Lưu đại quan hãy tự cầu phúc thôi.” Nàng quay người định đi.
“Thanh Mính cô cô!” Lưu Hiển nhanh chóng gọi nàng lại, “Ngài hãy chỉ đường cho tiểu nhân!”
“Ngươi làm sai, phải bị phạt.”
Trên mặt Lưu Hiển cũng bị quật mấy roi, gương mặt cũng tổn hao, lão hoảng loạn nói: “Tiểu nhân tình nguyện bị phạt! Chỉ cầu cô cô chỉ cho con đường, tiểu nhân quyết chí vì Thái hậu nương nương dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!”
“Vậy thì nhìn biểu hiện sau này của ngươi.” Thanh Mính không mặn không nhạt nói xong, trực tiếp ra cửa rời đi.
Lưu Hiển lập tức nhịn không được, đau khóc thành tiếng. Tiến cung làm thái giám, có mấy ai không phải người đáng thương? Đa phần là nhà nghèo đến mức không có cái ăn, mới nguyện ý bán con vào cung. Trong nhóm thái giám, người này lại còn thảm hơn người kia, Lưu Hiển không khéo, cũng là người đặc biệt thảm.
Lão là bị chính mình bán vào.
Nhà lão ở ngay ngoài Khai Phong Thành, trong nhà vốn cũng có vài sản nghiệp nhỏ bé. Phụ thân là tú tài, từ nhỏ lão cũng từng đọc sách, lại học không tệ, tương lai nói không chừng cũng có thể thi được cử nhân đàng hoàng.
Chỉ tiếc mẹ lão chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/239097/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.