Triều đại hoàng thất chẳng hề xa xỉ, hoàng cung diện tích to nhỏ đều giống nhau. Hậu uyển cách Văn Đức Điện cũng không xa, thị vệ đi nhanh, về cũng nhanh. Sau khi Vương cô cô xụi lơ dưới đất, không chờ bà bình tĩnh lại, từ xa liền có mấy người đi đến.
Chính là nhóm người Ngụy quận vương, ngoại trừ Ngụy quận vương và Thế tử, còn có mấy vị quan viên mà Triệu Tông không biết.
Có điều với phong cách ăn chơi cho qua ngày như hắn, nhận ra những quan viên kia mới là lạ ấy. Nhiều người, Triệu Tông cũng cao hứng, nhiều người mới có thể khiến sự việc càng lớn thêm.
Ngụy quận vương này cũng kỳ diệu, đã gần sáu mươi tuổi rồi, vừa đến nơi liền lôi kéo Triệu Tông rồi khóc, trong miệng nói Thái tổ khi còn sống đã dạy con cháu mình đối xử tử tế với người khác như thế nào, bất luận giàu nghèo ra sao vân vân. Nói đến mức Triệu Tông cũng không nỡ cắt ngang ông ta, ý của Ngụy quận vương thì cũng minh xác: Ông là do Thái tổ gia gia của ông tự mình giáo dục, gia phong trong nhà nhất định không có vấn đề.
Con cái nhà ông không sai, đó chính là con cái nhà người khác có lỗi.
Có điều lời này đặc biệt hợp ý Triệu Tông, hắn thấy Ngụy quận vương còn muốn khóc nữa, lập tức lên tiếng nói: “Vương thúc đừng khóc, trước tiên tới xem thử, đây có phải là tiểu lang quân trong nhà mình hay không?”
“…” Tiếng khóc của Ngụy quận vương nghẹn lại, đi theo Triệu Tông đến trước mặt tiểu lang quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh-dien/239091/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.