Từ sau khi Thẩm Nhan dọn đến nhà Diệp Hạo Hiên, tâm tình so bất luận thời điểm nào trước đây cũng đều trở nên tốt hơn, đám mây đen che đậy trên đỉnh đầu hai mươi mấy năm rốt cuộc cũng biến mất, không thấy nữa. Nhưng mà, bọn họ hiện tại cũng còn chưa có kết hôn, cô vẫn luôn cảm thấy cứ như vậy mà ở chung là không quá thích hợp. Vì thế, cô muốn lợi dụng thời gian kỳ nghỉ đi làm gia sư, ở bên ngoài tự mình thuê một gian phòng ở. Thẩm Nhan ngồi bên bàn ăn, buông chén đũa trong tay, ngước mắt nhìn về phía Diệp Hạo Hiên đối diện, nhẹ nhàng cắn môi nói tiếp: “Hạo Hiên, ta nghĩ kì nghỉ tới sẽ dọn ra khỏi nơi này.” “Vì cái gì?!” Diệp Hạo Hiên nghe vậy, nhíu lại một đôi mày rậm, nghi hoặc khó hiểu nhìn Thẩm Nhan hỏi: “Là anh làm không tốt ở nơi nào, chọc em không vui?” Hắn nhiều năm như vậy vẫn luôn là một mình một người tự sinh hoạt, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Chính là vì như thế, khoảng thời gian hắn cùng Thẩm Nhan ở chung này, hắn trở nên phá lệ thật cẩn thận, sợ mình làm không tốt ở chỗ nào, làm cô cảm thấy không thoải mái. “Không có, anh không có chỗ nào làm không tốt.” Mặt Thẩm Nhan mang theo mỉm cười lắc đầu, một đôi mắt lấp lánh xinh đẹp nhìn Diệp Hạo Hiên nói tiếp: “Chỉ là, chúng ta hiện tại còn chưa có kết hôn, cứ như vậy không minh bạch ở chung bên nhau, nói ra có điểm không tốt lắm, hơn nữa chúng ta hiện tại mới vừa yêu đương, vẫn luôn dính ở bên nhau như vậy sẽ thực mau đem tình cảm mài mòn.” Diệp Hạo Hiên kỳ thật thực hưởng thụ thế giới hai người như vậy, xét theo tư tâm mà nói, hắn hiện tại cũng không muốn để cho Thẩm Nhan dọn khỏi nơi này. Chỉ là, nghĩ lại, cô hiện tại vẫn là sinh viên, hơn nữa bọn họ còn là quan hệ thầy trò, cùng ở chung một chỗ sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra tiếng gió. Kể từ đó, đối với hai người bọn họ mà nói đều bất lợi. Bởi vậy, Diệp Hạo Hiên rũ mắt trầm tư một lát, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nhan nói: “Anh tôn trọng suy nghĩ của em, như vậy đi! Anh còn có một căn chung cư nhỏ không dùng đến, anh tìm người hỗ trợ quét tước một chút, sau đó em trực tiếp dọn qua ở là được.” Thẩm Nhan tức khắc như trút được gánh nặng, nhưng là lại có chút do dự, “Em vốn dĩ nghĩ tự mình thuê nhà, phòng ở kia của anh có thật là không có làm gì tới không?” “Ân, đã thật lâu rồi cũng không có ai ở đó, em có thể trực tiếp dọn qua, lại nói em hiện tại vẫn là một sinh viên, lại không có tiền lương, ở bên ngoài thuê nhà lại không an toàn.” Ánh mắt Diệp Hạo Hiên ôn nhu nhìn Thẩm Nhan, môi mỏng hơi hơi giơ lên, “Dù sao của anh sớm muộn gì cũng đều sẽ biến thành của em.” “Kia cũng không nhất định nga! Nói không chừng ngày nào đó hai chúng ta yêu đương thất bại, anh muốn đem em đuổi ra khỏi nhà thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Nhan ra vẻ lo lắng nhíu nhíu mày đẹp, nghiêng đầu dùng biểu tình đáng yêu lại vô tội nhìn Diệp Hạo Hiên. Diệp Hạo Hiên thấy thế, ngay sau đó tiến vào bên trong tình cảnh Thẩm Nhan giả thiết ra, suy nghĩ một lát, vừa kẹp đồ ăn, vừa nhìn cô nghiêm trang nói: “Không quan hệ, liền tính là yêu đương thất bại anh cũng sẽ thu lưu em, rốt cuộc em làm đồ ăn vẫn là ăn rất ngon.” “Hừ! Anh là đem em trở thành bảo mẫu miễn phí sao?!” Thẩm Nhan liếc mắt nhìn Diệp Hạo Hiên một cái, má phồng lên giống như cá nóc nhỏ. “So sánh với tay nghề nấu ăn của em, anh càng thích công phu làm tình ở trên giường của em hơn.” Diệp Hạo Hiên tà mị nhìn Thẩm Nhan, tgương mặt anh tuấn mang theo nụ cười xấu xa. Thẩm Nhan phảng phất tức khắc bị ánh mắt như lửa nóng của Diệp Hạo Hiên thiêu đốt, cả người nóng lên, trái tim không thể ức chế đột nhiên nhảy nhanh hơn vài nhịp. Người này vẫn là Diệp Hạo Hiên trước đây cô gặp sao?! Hắn như thế nào miệng lưỡi lại lợi hại lên rồi?! Chang: Chương sau là chương cuối rồi nên không đặt pass nha mn!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]