Chương trước
Chương sau
Nước văng ra làm ướt hết chân Diệp Hạo Hiên, trên đùi Thẩm Nhan cũng đều dính một ít nước, trên mặt đất phòng bếp nước chảy giàn giụa, giống như vừa chịu một trận đại hồng thủy.
“Thực xin lỗi! Em vừa rồi không nhìn thấy anh, cho nên…”
Thẩm Nhan cúi đầu nhìn hai chân hai người ướt dầm dề, sau đó ngước mắt vô tội nhìn về phía Diệp Hạo Hiên.
“Không có việc gì, em đứng đừng nhúc nhích, anh đi lấy khăn lông cùng cây lau nhà.”
Diệp Hạo Hiên nói xong liền xoay người hướng tới phương hướng phòng vệ sinh chạy tới, bởi vì mặt đất quá trơn, lòng bàn chân hắn trượt một cái, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
“Cẩn thận!”
Thẩm Nhan thấy thế, sợ Diệp Hạo Hiên thật sự té ngã trên mặt đất, ngược lại lại bởi vì bộ dáng khôi hài của hắn vừa rồi mà buồn cười, nhịn không được cười lên tiếng.
Diệp Hạo Hiên nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Thẩm Nhan từ phía sau truyền đến, quay đầu tà tứ liếc mắt cô một cái, nhưng là tren gương mặt tuấn tú lại mang theo một mạt ý cười không hòa tan được.
Thu thập hỗn độn trên mặt đất, Diệp Hạo Hiên cũng gia nhập đại quân nấu cơm.
Hắn nhìn nguyên liệu nấu ăn đang dạng trước mắt, không kìm được kinh ngạc hỏi: “Tủ lạnh không có đồ ăn, đồ ăn này ở đâu ra mà có? Em vừa rồi mới đi mua sao?”
Thẩm Nhan ném cho Diệp Hạo Hiên một cái biểu tình cạn lời, “Mua hàng qua mạng, chẳng lẽ thầy Diệp không biết, không cần ra khỏi cửa cũng có thể đưa đồ ăn về đến nhà sao?”
Ngạch…
Dù cho Diệp Hạo Hiên trên phương diện sự nghiệp thành tích như thác đổ, nhưng là đối với phương diện cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, hắn lại là người thập phần ngu ngốc.
Phòng bếp trong nhà đối với hắn mà nói, cơ bản cũng chỉ là để bài trí mà thôi.
Mặc dù là buổi tối cũng có lúc ngẫu nhiên đói bụng, hắn ngay cả mì gói cũng đều lười tự mình động thủ nấu.
Thẩm Nhan thấy Diệp Hạo Hiên vẻ mặt xấu hổ, buồn cười, cười cười nói: “Được rồi, anh vẫn là đừng ở chỗ này thêm phiền, em hôm nay bộc lộ tài năng cho anh xem, cơm nước xong anh phụ trách rửa chén là được.”
“Không thành vấn đề!”
Diệp Hạo Hiên cười đáp ứng, sau đó cẩn thận giúp Thẩm Nhan mặc tạp dề.
Tuy rằng hắn giúp không được gì, nhưng hắn lại giống như miếng keo dán dính người, đứng ở bên cạnh nghiêm túc quan sát Thẩm Nhan xào rau.
Thẩm Nhan cầm cái xẻng, thuần thục xào thức ăn trong nồi.
Một lát công phu, từng mỹ thực hương vị đặc sắc đều đầy đủ, theo thứ tự được bưng ra bàn ăn.
“Em quá lợi hại! Em từ lúc nào đã học được cách nấu cơm?”
Diệp Hạo Hiên vốn tưởng rằng Thẩm Nhan chỉ là miễn cưỡng đem đồ ăn nấu ra, nhưng trình độ trù nghệ của cô vượt xa tưởng tượng của hắn.
Thẩm Nhan nghe Diệp Hạo Hiên khen ngợi, hơi có chút tự đắc cười cười, vừa cởi ra tạp dề trên người, vừa trả lời nói: “Khi còn nhỏ bà nội nấu cơm, em vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, thời gian lâu rồi tự nhiên liền đều sẽ biết.”
Nói, cô dừng một chút, ánh mắt đảo qua gương mặt Diệp Hạo Hiên, “Tựa như anh vừa rồi nha, ha hả a…”
“Vậy trù nghệ bà nội em khẳng định cũng rất tuyệt!”
Khi Diệp Hạo Hiên nói xong câu đó, tươi cười trên mặt Thẩm Nhan lập tức cứng đờ, đáy mắt dâng lên một trận đau thương.
Bà nội là người cô yêu nhất trên thế giới này, đáng tiếc bà lại sớm rời đi nhân thế, thậm chí không thể tận mắt nhìn thấy cô vào đại học.
Diệp Hạo Hiên nhạy bén đã nhận ra cảm xúc Thẩm Nhan biến hóa, hắn tiến lên chế trụ ót cô, cúi đầu ở trên trán cô hôn môi, ôn nhu nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi!”
“Ân, tốt.”
Không biết vì sao, khi Thẩm Nhan thấy Diệp Hạo Hiên mỉm cười, khổ sở trong lòng đột nhiên liền tan thành mây khói, tràn đầy đều là cảm giác yên ổn hạnh phúc.
Nếu có thể, cô thật sự thực hy vọng có thể cả đời đều cùng hắn ở bên nhau…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.