Khương Bích Vân một tay kéo cánh tay Diệp Hạo Hiên, mặt khác, một bàn tay cầm theo một hộp Bích Loa Xuân, hai người song song xuất hiện ở ngoài cửa lớn. “Hoan nghênh hoan nghênh, mau mời vào!” Triệu Quyên nhiệt tình tiếp đón Diệp Hạo Hiên vào cửa, lúc này Thẩm Văn Bân cũng đi tới cửa, mỉm cười hô: “Diệp tử, hoan nghênh con tới nhà của chúng ta làm khách, con trước ngồi một lát, đồ ăn lập tức xong ngay.” “Bác trai, bác gái, vất vả cho mọi người rồi!” Diệp Hạo Hiên lễ phép đối hai người Thẩm Văn Bân cùng Triệu Quyên gật đầu, sau đó đổi giày liền hướng phía phòng khách đi đến. “Ba mẹ, đây là trà mà người nhà Hạo Hiện cho hai người, con đều nói tới nhà của ta ăn cơm không cần mang lễ vật, nhưng hắn một hai phải mua một hộp lá trà cho hai người.” Khương Bích Vân dựa gần Diệp Hạo Hiên, ngồi ở sô pha, đem trà trong tay đặt trên bàn trà, khi nói chuyện, ánh mắt mỉm cười nhìn người đàn ông bên người, ngay cả thanh âm cũng đều mang theo cảm giác ngọt lịm. “Ha hả… không cần phiền phức như thế, Diệp tử, con về sau liền đem nơi này trở thành nhà của mình là được, không cần khách khí như vậy!” Ánh mắt Triệu Quyên từ khi Diệp Hạo Hiên vào nhà, vẫn chưa thể dời đi. Thật là ứng với câu nói: Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích. Diệp Hạo Hiên vốn dĩ chỉ là đem bữa tiệc lần này trở thành một nhiệm vụ cần phải hoàn thành, kết quả lại không nghĩ rằng bị người ta xem thành con rể, điều này làm cho hắn cảm thấy thập phần xấu hổ cùng không được tự nhiên. Hắn không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải im miệng không nói, vẫn duy trì mỉm cười lễ phép. Đúng lúc này. Thẩm Nhan ăn mặc một thân chế phục JK xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Áo thủy thủ màu trắng ngắn tay, phối với váy dài màu xanh biếc, đem thân hình cô thon dài mà đĩnh bạt, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân. Khi Diệp Hạo Hiên thấy rõ ràng gương mặt Thẩm Nhan, tức khắc ngơ ngẩn. Mà Thẩm Nhan thấy Diệp Hạo Hiên, lại một chút cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, cảm xúc trong ánh mắt của cô thực phức tạp, có tức giận có ghen ghét còn có tình yêu thâm trầm. Khương Bích Vân thấy sắc mặt Thẩm Nhan không đúng lắm, nghĩ là sau khi cô thấy Diệp Hạo Hiên liền bắt đầu ghen ghét với cô ta. Khương Bích Vân trong lòng đắc ý càng sâu một tầng, ra vẻ thân mật nắm lấy cánh tay Diệp Hạo Hiên, ngưỡng đầu đối Thẩm Nhan kiêu ngạo giới thiệu nói: “Đây là Diệp Hạo Hiên, giám đốc ngân hàng Quang Thịnh.” “Chúng ta có quen biết.” Thẩm Nhan nhìn Diệp Hạo Hiên lễ phép gật đầu mỉm cười, ưu nhã nhìn không ra chút nào khẩn trương. “Hai người có quen biết?!” Khương Bích Vân mắt nhìn nam nhân bên người, không thể tin tưởng, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhan, cằm cả kinh há to muốn rơi xuống đất. “Nhan Nhan, con sao lại quen biết với Diệp tử?” Triệu Quyên cũng đầy mặt hồ nghi nhìn về phía Thẩm Nhan, lúc này, Thẩm Văn Bân nhưng lại là người phản ứng đầu tiên, nhìn về phía Diệp Hạo Hiên, hiểu rõ cười hỏi: “Diệp tử, con gần đây có phải đã lên lớp dạy con bé học hay không?” Diệp Hạo Hiên từ lúc nhìn thấy Thẩm Nhan, liền vẫn luôn không phục hồi tinh thần lại. Lúc này bị Thẩm Văn Bân đột nhiên hỏi một vấn đề, sửng sốt hai giây, sau mới trấn định gật đầu đáp: “Đúng vậy, vừa rồi có dạy cho một tiết tiền tệ ngân hàng.” “Gặp lại Diệp lão sư!” Khi nói chuyện, Thẩm Nhan đã cất bước đi tới trước mặt Diệp Hạo Hiên, đối hắn mỉm cười, vươn một bàn tay. Diệp Hạo Hiên ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nhan, ánh mắt khẽ nhúc nhích, duỗi tay nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay cô, “Gặp lại!” Khương Bích Vân thấy ánh mắt Diệp Hạo Hiên xem Thẩm Nhan có điểm không đúng lắm, cô ta lập tức ghen tức nhìn phía Thẩm Nhan, chất vấn nói: “Nếu em đã quen biết anh ấy, em sao lại không nói sớm?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]