Lâm Bắc Thần mang theo Lý Thiên Hữu trở về Lâm trạch, cô quyết tâm chính mình đi đâu thì đem Lý Thiên Hữu đi đó. Ban đầu Lý Thiên Hữu muốn quay về nhà cô cô một chuyến, lên tiếng chào hỏi với Thiên Kiêu và cô cô, rồi gọi điện thoại cho chỉ huy. Thế nhưng Lâm Bắc Thần lại nói “Cô đồng ý bồi tôi một đoạn thời gian, nếu đã đồng ý sẽ theo tôi mọi lúc mọi nơi, ngày mai tôi cùng cô quay về nhà cô cô của cô.” Người ta dùng chính là câu trần thuật, thanh âm tuy rằng không lớn, mà khẩu khí kia như là an bài công tác cho nhân viên làm, không được phép nửa điểm phản bác. Ôi! Lý Thiên Hữu trong lòng an ủi mình, “Là bản thân tự quyết định, nhịn đi!” Bất đắc dĩ nàng không thể làm gì khác hơn là dùng điện thoại di động của Lâm Bắc Thần gọi cho Thiên Kiêu, nói cho em biết mình tối hôm nay không về.
Bầu không khí Lâm gia coi như không tệ, ngoại trừ bảo mẫu người hầu ra, trong độc viện biệt thự to lớn này có bốn người ở, ông, bà, cha, mẹ của Lâm Bắc Thần. Dọc đường Lý Thiên Hữu luôn luôn nghĩ làm sao ứng phó tràng diện xấu hổ, nên nói cái gì đó, nói như thế nào. Hoàn hảo, ngoại trừ mẹ Lâm Bắc Thần ra những người khác đối với Lý Thiên Hữu đều coi như nhiệt tình, không khiến nàng cảm thấy quá lúng túng.
Lý Thiên Hữu ngồi ở bên trong phòng khách rộng rãi của Lâm gia, Lâm nãi nãi ngồi ở bên người mình, Lý Thiên Hữu mặt mang mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-kich-ai/190267/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.