Lúc Lý Thiên Hữu tỉnh lại đã là hai ngày sau trở lại thành phố A, nàng cảm giác bản thân ngủ rất dài, dường như cũng làm một cái mộng rất dài... Cảnh trong mơ rõ ràng không gì sánh được, trong mơ có ba ba, ma ma, còn có em gái nhu thuận khả ái, Lý Thiên Hữu cảm thấy mình như là về tới tuổi ấu thơ, về tới trong gia đình bần cùng nhưng làm cho nàng cảm giác cực kỳ ấm áp. Thời gian đó không có nhiệm vụ nguy hiểm, cũng không có huấn luyện thiên thiên nhất luật* ngày qua ngày năm qua năm. Có chỉ là hạnh phúc giản đơn, khi đó nàng cùng em gái ngồi viết bài tập ở trên cái bàn duy nhất trong nhà, ba ba còn chưa tan tầm, ma ma ở nhà bếp nhỏ hẹp làm cơm tối. Ba ba trở về, giọng nói của ma ma cưng chiều bảo hai chị em thu lại sách giáo khoa, rất nhanh trên bàn liền bị đổi thành một bàn thức ăn nóng hôi hổi, tuy chỉ là chút cơm rau dưa, nhưng người một nhà ăn rất vui vẻ, ngồi vây quanh tại trước bàn cơm, trên mặt tràn đầy đều là nụ cười hạnh phúc... (*Thiên thiên nhất luật: Rập theo một khuôn khổ.) Lý Thiên Hữu hoảng hốt mở mắt ra, tiếu ý hạnh phúc trên mặt còn chưa nhạt đi, tiếp theo đập vào mắt là một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, nàng sửng sốt một hai giây lập tức đột nhiên ngồi dậy, đây là đâu? Lý Thiên Hữu thầm nghĩ trong lòng, không phải nàng phải quay về bộ đội sao? Suy nghĩ, nàng bắt đầu quan sát phòng này. Bức tường xám trắng hòa hợp tô điểm mấy đường nét phụ đơn giản trang trí bức tranh, phía bên phải là một tủ âm tường mở ra một cánh cửa, Lý Thiên Hữu nhanh chóng ở trong đầu sưu tầm ký ức, nàng quay đầu, tảng lớn ánh dương quang xuyên qua rèm cửa sổ xám trắng nửa ngăn trở chiếu vào trên mặt giường rộng lớn mềm mại dưới thân Lý Thiên Hữu. Vài giây trôi qua..., Lý Thiên Hữu không suy nghĩ nhiều nữa, nàng xoa xoa đầu trướng đau, rất xác định nàng chưa từng tới gian phòng này... Lý Thiên Hữu chống lên thân thể mềm nhũn, đung đưa ra khỏi phòng, vừa nâng mắt liền thấy một bên cầu thang bày một đồng hồ để bàn cao chừng một người, Lý Thiên Hữu nhận ra cái đồng hồ để bàn này, nàng tức khắc hiểu được, đây là nàng ở Lâm trạch — trong nhà gia gia của Lâm Bắc Thần... Không đợi Lý Thiên Hữu ngẫm nghĩ cái khác, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân có chút lo lắng, tiếp đó một người phụ nữ trung niên xuất hiện tại trước mặt nàng. “Lý tiểu thư, cuối cùng cô đã tỉnh, giờ tôi đi... đi gọi điện thoại cho tiểu tiểu thư.” Nói xong, người phụ nữ đó cũng không chờ Lý Thiên Hữu phản ứng liền xoay người một mạch chạy chậm xuống lầu... Lý Thiên Hữu chậm rãi đi xuống lầu, lúc này nàng hai chân trần giẫm trên tấm thảm mềm mại cảm giác nhẹ bồng bềnh trải đầy đất, cũng không biết là thân thể chưa khôi phục, hay là bởi vì chất liệu thảm dưới chân quá tốt. Lúc này trong phòng khách thật to dưới lầu, ngoại trừ mấy người hầu cũng không có những người khác, toàn bộ gian nhà yên tĩnh, cũng không biết người phụ nữ vừa nãy chạy đến chỗ nào gọi điện thoại cho Lâm Bắc Thần. Lý Thiên Hữu dịu dàng cảm ơn người hầu của Lâm gia cực kỳ săn sóc phục vụ, sau khi nàng ở đại sảnh dạo qua một vòng, cảm giác được thân thể lại bắt đầu thấy mệt. Có lẽ là quãng thời gian trước, đã trải qua quá nhiều chuyện, làm cho nàng hao hết tâm huyết, cho dù ngủ tròn hai ngày thân thể vẫn hoàn toàn không có khôi phục như cũ. Thân là bộ đội đặc chủng, lúc này nàng chỉ là chậm rãi vòng vo một vòng ở trong phòng đã bắt đầu có chút thở gấp, Lý Thiên Hữu thở dài, thân thể như vậy chớ nói làm bộ đội đặc chủng, cho dù là hiện tại bảo nàng làm môn học huấn luyện đơn giản sợ là cũng không làm được...Lý Thiên Hữu một lần nữa đi lên lầu trở lại trong phòng vừa nãy, đưa tay kéo ra màn cửa sổ, vào ban công liền nằm ở trên ghế nằm bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nàng biết Lâm Bắc Thần rất nhanh sẽ trở về... Lý Thiên Hữu nhắm mắt đón ánh nắng, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh đột nhiên nghe dưới lầu vang lên một tiếng thắng xe chói tai, theo đó là “Quang” một tiếng đóng cửa xe. Yên lặng vài giây sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện rõ ràng, Lý Thiên Hữu mở mắt ra, nàng đã nghe thấy thanh âm lành lạnh của Lâm Bắc Thần... Khi cửa phòng bị đẩy ra, Lý Thiên Hữu quay mặt đi, liền thấy trước cửa đứng một nữ nhân có chút lo lắng, dáng người cao gầy mảnh khảnh, bên ngoài chính trang màu đen bọc chặt một bộ áo khoác bông hơi dài, tóc thật dài được cô búi ở sau đầu, dọc thẳng trên tay đeo một cái túi. Lâm Bắc Thần dừng chân đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn Lý Thiên Hữu nghiêng ngồi ở trong dương quang, cô thở ra ở trong lòng, quả nhiên là thật sự tỉnh rồi... Lý Thiên Hữu đối diện đôi mắt bình tĩnh không có gợn sóng của Lâm Bắc Thần, nàng đứng dậy, mỉm cười đi tới trước cửa. “Tại sao em cảm giác hình như là thật dài, thời gian thật dài cũng không có nhìn thấy chị...” Lý Thiên Hữu đứng lại ở trước mặt Lâm Bắc Thần, chủ động dang hai tay ôm cô, lúc Lâm Bắc Thần ôm lại nàng, nàng nhẹ nhàng ở bên tai Lâm Bắc Thần nói như thế... “Thế nào? Rốt cục chịu tỉnh lại rồi hả?” Thanh âm lành lạnh của Lâm Bắc Thần mang theo chút trêu tức hỏi. Lý Thiên Hữu tại vai cô gật đầu, hai tay sít sao ôm thân thể lộ ra khí lạnh của Lâm Bắc Thần, cảm giác như vậy thật tốt, tại thời điểm yên tĩnh như vậy, hai người tâm dán tâm ôm nhau, làm cho lòng Lý Thiên Hữu thoáng cái liền an tĩnh lại, lập tức cảm giác hạnh phúc vô biên lượn quanh khắp người... “Bắc Thần, em rất nhớ chị...” Lý Thiên Hữu thấp giọng nỉ non, nàng thật sự cảm thấy đã lâu không gặp Lâm Bắc Thần, thực sự rất nhớ chị ấy. Lâm Bắc Thần chỉ là ôm chặt eo Lý Thiên Hữu, không nói tiếng nào, cô thích an tĩnh như vậy, không tiếng động lan truyền cảm giác yêu thương, yêu thích đến mức cũng không đành lòng lên tiếng đánh vỡ nó... “Nằm lại đi, đừng để bị cảm lạnh.” Hai người ôm một hồi lâu, Lâm Bắc Thần buông ra Lý Thiên Hữu, hai tay cô khoát lên vai Lý Thiên Hữu, nhẹ nhàng nói. Trung Quốc phương bắc tháng 12 chính là thời gian lạnh, tuy rằng, Lâm Bắc Thần là lái xe trở về, nhưng tránh không được dính một thân khí lạnh, bây giờ thân thể Lý Thiên Hữu còn rất yếu, cô thực sợ nàng lại bị cảm lạnh... Lý Thiên Hữu nhu thuận gật đầu, tùy ý Lâm Bắc Thần dắt nàng trở lại trên giường, nhưng con mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, hình như là chỉ cần nàng chớp mắt một cái, người trước mắt liền muốn biến mất... “Chị bảo Lâm thúc chuẩn bị chút đồ ăn cho em, ngủ hai ngày, chắc cũng đói bụng rồi?” Lâm Bắc Thần nói chuyện, bắt đầu cởi áo khoác của mình. “Bắc Thần, sao em lại ở chỗ này?” Từ khi Lý Thiên Hữu tỉnh lại thì vẫn nghi hoặc, không phải nàng phải theo bộ đội quay về đại đội sao? Thế nào sẽ chạy đến bên người Lâm Bắc Thần, hơn nữa còn tiến vào Lâm trạch?Lâm Bắc Thần nghe xong câu hỏi của Lý Thiên Hữu, rõ ràng cứng đờ, thoáng cái liền hòa hoãn khuôn mặt cười cười với nàng. Trong lòng cô thầm nghĩ, quả nhiên, người này ở trên xe nói cái gì đều đã không nhớ rõ. Lâm Bắc Thần ở trong lòng thở dài, Lý Thiên Hữu hôn mê hai ngày, mỗi ngày cô ngoại trừ đi công ty, chăm sóc nàng ra, còn phải ẩn nhẫn ứng phó gia gia đề ra nghi vấn với quan hệ của hai người. Ngay từ đầu cô liền muốn mang Lý Thiên Hữu quay về tiểu biệt thự ở nội thành, thế nhưng gia gia luôn luôn nói Thiên Hữu đang hôn mê cần phải có người chiếu cố, mà mỗi khi đến thời khắc đó, mặt của lão gia tử nhất định là bình tĩnh, một bộ vẻ mặt muốn chạy, không có cửa đâu... ... Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu vẻ mặt khó hiểu, cô đi tới trước giường, ngồi vào bên người Lý Thiên Hữu, hai người dựa vào nhau. Cô đơn giản nói một lần chuyện nàng hôn mê cho Lý Thiên Hữu, chỉ là, Lâm Bắc Thần giấu đi những lời Lý Thiên Hữu đã nói ở trong xe làm cho gia gia biết quan hệ của hai người, trong lòng cô nghĩ, chuyện này cần thời gian từ từ đàm luận với gia gia, hiện tại để Lý Thiên Hữu biết cũng chỉ là tăng thêm buồn phiền mà thôi... Sau khi Lý Thiên Hữu nghe xong, trên mặt chậm rãi hiện lên dáng tươi cười, nàng nhớ mang máng đêm mưa to đó, nàng nhìn thấy Lâm Bắc Thần lái xe đi mà không để câu nào, cảm giác được uể oải cực điểm. Nàng biết, nếu ở dưới tình huống hai người chia lìa, vậy thực sự chính là xa xa khó vời, nghĩ những thứ này khi đó Lý Thiên Hữu liền cảm thấy ngực thắt lại khó chịu, bất tri bất giác lại ngất đi, cũng còn tốt, Lâm Bắc Thần cũng không có chân chính rời nàng đi, hơn nữa, còn mang nàng về thành phố A... Ở chỗ Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu là một người dễ thỏa mãn, nàng đối với người yêu lạnh lùng thanh lãnh như Lâm Bắc Thần, không có yêu cầu nhiều lắm. Đối phương dù chỉ dành cho một mỉm cười ấm áp, nàng liền giống như nhận được phần thưởng rất lớn, bất giác trong lòng sẽ tràn ngập vui mừng. Mà lúc này cùng Lâm Bắc Thần vai sóng vai dựa vào nhau, nàng cũng là như thế, nàng chỉ cần biết rằng trong lòng Lâm Bắc Thần có nàng, quan tâm nàng, thì đã thỏa mãn rồi... Lâm Bắc Thần ở trong phòng ăn cơm cùng Lý Thiên Hữu, liền lại hùng hục chạy đi công ty bận rộn. Mấy ngày nay cô rời khỏi công ty đã tích góp rất nhiều chuyện cần cô xử lý, dù sao thời gian cô nhậm chức không phải rất dài, lúc này không được phép cô có nửa điểm thư giãn... .... Tất cả phảng phất lại trở về lúc ban đầu Lý Thiên Hữu đảm nhiệm bảo tiêu của Lâm Bắc Thần, chỉ là hiện tại Lý Thiên Hữu không hề theo cô đi công ty mà thôi. Lại qua hai ngày nhàn hạ như vậy, mỗi ban ngày Lâm Bắc Thần đi làm, buổi tối mặc dù là có công tác bận bịu không xong, nhưng cũng muốn sớm trở lại Lâm trạch, cùng nhau ăn cơm tối với Lý Thiên Hữu, hai người sẽ đi ra Lâm trạch giống như tình lữ toàn bộ thế giới bên trong tình yêu cuồng nhiệt, tay nắm tay bước chậm trên đường cái, thân ảnh hai người bị đèn đường mờ tối xung quanh kéo thon dài, nghênh đón mênh mông hoa tuyết lững lờ rơi xuống, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc trong nháy mắt lấp kín trái tim hai cô gái trẻ...Cuộc sống yên ổn như vậy tuy nói rất hạnh phúc, nhưng Lý Thiên Hữu vẫn là mơ hồ cảm thấy bầu không khí Lâm trạch có chút sai, Lâm ba ba luôn luôn hòa ái và Lâm ma ma luôn luôn lạnh băng thì Lý Thiên Hữu cũng chưa phát giác ra có cái gì, mà nãi nãi của Lâm Bắc Thần bởi vì thân thể vẫn không tốt, Lý Thiên Hữu cũng rất ít có thể thấy. Chỉ có Lâm gia gia, chân chính làm cho Lý Thiên Hữu cảm thấy không giống. Lý Thiên Hữu không biết vì sao? Luôn cảm thấy lúc Lâm gia gia đang nhìn nàng thì trong mắt tràn ngập sắc bén, thậm chí ở lúc Lâm Bắc Thần không có, hai người thỉnh thoảng chạm mặt, nhưng Lâm gia gia đều là nghiêm mặt thái độ khác thường, một bộ dáng dấp rất không ưa nhìn thấy mình. Lý Thiên Hữu tiền tiền hậu hậu suy nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ ra bản thân rốt cuộc là ở đâu làm cho lão gia tử chán ghét. Cuối cùng nàng tựa hồ suy nghĩ cẩn thận, có phải là mấy ngày nay nàng ở Lâm trạch quấy rầy, làm cho chủ nhân mất hứng??? Buổi tối hôm sau, Lâm Bắc Thần tan tầm trở về, hai người ăn cơm, Lý Thiên Hữu thấy vẻ mặt ủ rũ của Lâm Bắc Thần, cũng sẽ không lại đề nghị đi ra ngoài tản bộ, nàng theo Lâm Bắc Thần trở lại phòng ngủ của cô. Dù cho mấy ngày nay hai người đều ở tại Lâm trạch, nhưng hai người vẫn đều là chia phòng ngủ, đây cũng là một chỗ Lý Thiên Hữu cảm thấy kỳ quái, nàng không biết vì sao Lâm Bắc Thần không cho nàng ngủ phòng cô, mà mỗi ngày Lâm Bắc Thần tản bộ trở về luôn luôn phải bận bịu công tác một hồi, Lý Thiên Hữu vẫn chưa kịp hỏi rõ ràng. Nàng vẫn luôn ngủ ở trong khách phòng Lâm trạch, đến nỗi vào khoảnh khắc nàng tỉnh lại có bản năng cảnh giác với gian phòng xa lạ đó... “Bắc Thần, thân thể em đã gần khôi phục rồi, chị xem lúc nào chúng mình, có phải là chuyển đi tiểu biệt thự ở hay không.” Lý Thiên Hữu phí thời gian nửa ngày vẫn là nói ra, nàng thấy Lâm Bắc Thần quăng tới ánh mắt khó hiểu hỏi dò, vội vàng nói tiếp: “Một người ngoài như em mãi ở nơi này, cũng không tiện.” Kỳ thực lúc nói lời này, trong lòng Lý Thiên Hữu cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nàng cái dạng này, trăm triệu không thể để cô cô nàng biết đến. Cho nên, Lý Thiên Hữu ở thành phố A thật sự là một nơi đặt chân cũng không có. Nếu như rời khỏi, nàng cũng chỉ có thể trở lại bộ đội, thế nhưng nàng lại luyến tiếc Lâm Bắc Thần, hai người thật vất vả có thể yên ổn trôi qua vài ngày hạnh phúc, nàng không đành lòng bất chấp rời đi như lần trước... Huống chi, từ sau khi nghe Bắc Thần nói em gái được đội trưởng đón sang Lâm Giang, Lý Thiên Hữu càng thêm bức thiết hy vọng có thể chuyển đi ra ngoài cùng Lâm Bắc Thần, hiện tại thân thể nàng còn rất suy yếu, không thể mệt nhọc bôn ba, thế nhưng nếu là chuyển đi tiểu biệt thự, nàng có thể đón Thiên Kiêu tới, hai người có thể gặp mặt một lần rồi... Lâm Bắc Thần dời đầu từ trong máy tính về phía Lý Thiên Hữu, thấy lúc nàng nói vẻ mặt cẩn cẩn dực dực, Lâm Bắc Thần nhịn không được giơ tay xoa xoa gương mặt Lý Thiên Hữu, cong khóe miệng nói: “Thế nào? Rảnh rỗi ở đây không tiện hả?” Lâm Bắc Thần vừa nói chuyện, ngữ khí còn cố ý dừng một chút cười xấu xa nói tiếp: “Hay là, Thiên Hữu muốn ngủ chung với chị?” Cô nhấn mạnh nói hai chữ ngủ chung, xong xuôi còn nghiêng thân cúi người tiến tới trước mặt Lý Thiên Hữu, chờ xem dáng vẻ ưa thích xấu hổ của Lý Thiên Hữu... “Ách....” Lý Thiên Hữu nghe xong Lâm Bắc Thần nói, rất không không chịu thua kém đỏ mặt lên, nàng đỏ mặt cắn môi dưới, hai tay đặt ở trên gối phản xạ có điều kiện buộc chặt thân thể, tiếp đó nhăn lại đôi mi thanh tú nỗ lực che giấu xấu hổ của nàng, nghiêm mặt nói: “Em, em không phải cái ý đó.. em...” Lý Thiên Hữu em nửa ngày, liền nói không được nữa, nàng ngẫm nghĩ một chút, hình như thực sự có cái ý Lâm Bắc Thần nói ở bên trong, nghĩ vậy trên mặt liền càng đỏ lên... Nhìn Lý Thiên Hữu đỏ mặt một bộ dáng dấp nghiêm túc, Lâm Bắc Thần tâm tình tốt “khanh khách” nở nụ cười, cô tiện thể dựa sát vào trong lòng Lý Thiên Hữu, hai tay vây quanh vòng eo mảnh khảnh của Lý Thiên Hữu, ngửa đầu ánh mắt mông lung nhìn Lý Thiên Hữu, môi mỏng hé mở nói: “Thiên Hữu, hôn chị...” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đại đại phách vương đi ra quay người rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]