Chương trước
Chương sau
“Em bị sao vậy?”
“Tiểu Hữu Hữu!”
“Chị còn chưa nói xong đâu?” Tiết Dao Dao gọi Lý Thiên Hữu nhấc chân liền đi, hơn nữa còn đi nhanh như vậy, nàng tức giận không ngừng giậm chân. Nàng vừa gọi Lý Thiên Hữu, vừa đạp giày cao gót hơn 5 tấc của nàng chầm chậm đuổi theo.
“Đi nhanh như vậy làm gì?” Hai người đứng ở trong thang máy, Tiết Dao Dao trừng Lý Thiên Hữu một chút. Phá tiểu hài*, người không lớn còn rất thâm trầm. Nhìn thân thể thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc đó. Thực sự là dạng người nào tìm dạng người nấy, cùng Lâm Bắc Thần một cái đức hạnh.
(*Phá tiểu hài: Nhân vật chính trong 1 series hoạt hình bên Trung Quốc.)
Lý Thiên Hữu liếc mắt nhìn người bên cạnh, nàng không có lên tiếng. Mỗi lần nhìn thấy Tiết Dao Dao đều khiến nàng có loại xung động muốn chạy, nữ nhân này tư duy không giống với người bình thường, không biết lúc nào sẽ nói chút hoặc làm chút chuyện tình không giống bình thường, khiến nàng chịu không nổi. Tựa như vừa nãy, đại sảnh nhiều người như vậy, chị ấy liền căng cổ họng gọi nàng 'Tiểu Hữu Hữu', gọi nàng chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Hai người một trước một sau tiến vào văn phòng của Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần ngẩng đầu lên từ trong văn kiện, đã thấy Lý Thiên Hữu một mặt nghiêm túc đi đến, nàng đặt đồ vật trong tay ở trên bàn trà, ngồi ở trên sô pha. Theo sát phía sau Tiết Dao Dao cũng lắc lắc eo thon nhỏ đi đến, đã thấy nàng ấy ném túi tới trên bàn làm việc, đặt mông an vị ở trên ghế đối diện bàn làm việc, hiển nhiên một bộ vẻ mặt tớ rất tức giận, còn thỉnh thoảng bằng ánh mắt trừng Lý Thiên Hữu. Đây là tình huống thế nào? Lâm Bắc Thần cau mày nhìn hai người quái dị như vậy, cô nhìn người này lại nhìn người kia, lẽ nào hai nàng đây là nháo mâu thuẫn?
“Bắc Thần, phá tiểu hài nhà cậu, sao lạnh như thế nha, tớ nói chuyện với em ấy em ấy cũng không để ý tới người.” Nói xong Tiết Dao Dao còn bĩu môi. Hiện tại nàng rất giận Lý Thiên Hữu, vừa nãy ở trong đại sảnh mình còn chưa nói xong em ấy đã đi trước rồi, chỉ là những điều đó còn chưa tính, thế nhưng vào trong thang máy liên tiếp nói vài câu với em ấy cũng không để ý người. Thật là, thiệt thòi mình còn muốn giúp em ấy đối phó Lâm Bắc Thần đây, 'Hừ!' chính mình dĩ nhiên bị coi thường rõ ràng.
“Dao Dao tỷ, em vừa mới suy nghĩ sự việc ạ, không có không để ý tới chị.” Lý Thiên Hữu thấy Tiết Dao Dao hình như thực sự tức giận, vội đứng dậy nói thật.
“Hừ!” Tiết Dao Dao nghiêng đầu không nhìn tới Lý Thiên Hữu, hiện tại biết lên tiếng, chỉ biết giả bộ làm người tốt ở trước mặt Lâm Bắc Thần.
“Được rồi Dao Dao, cậu không phải không biết, em ấy vốn là người sẽ không nói nhiều.” Lâm Bắc Thần nhìn Tiết Dao Dao tính trẻ con lên tiếng động viên, khuê mật này của cô nháo tính tình như một tiểu hài tử, dáng dấp đó quả thực chính là một kẻ dở hơi.
Tiết Dao Dao quả nhiên như một đứa bé, giận tới nhanh đi cũng mau, Lý Thiên Hữu khen vài câu, đã dỗ nàng tươi cười rạng rỡ, không thoải mái lúc trước toàn bộ biến mất không thấy. Nàng lại cùng Lâm Bắc Thần hàn huyên vài câu, cầm lấy chìa khóa xe của mình liền rời khỏi.Tiết Dao Dao đi rồi, phòng làm việc còn lại hai người Lâm Bắc Thần và Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu cầm nho mình mua được đi phòng nghỉ ngơi rửa sạch chút, bưng đặt ở trước mặt Lâm Bắc Thần. Nàng thấy Lâm Bắc Thần vẫn nhìn các loại văn kiện, tay còn không ngừng đánh máy vi tính, nàng há miệng, lời ra đến khóe miệng lại bị nàng nuốt trở vào. Nàng một lần nữa ngồi ở trên sô pha ánh mắt không chớp nhìn Lâm Bắc Thần bận rộn, tình huống như vậy làm sao nàng có thể yên tâm trở lại bộ đội? Nàng cho rằng Lâm gia gia đứng ra, Lâm Thiên Hoa biến mất, tất cả đã đều trôi qua. Nói vậy, cho dù mặc kệ sau này hai người ra sao, ít nhất Lâm Bắc Thần sẽ không có bất luận nguy hiểm gì nữa. Thế nhưng hiện tại, Lâm Bắc Thần mới lên làm Lâm thị tổng tài không vài ngày thì xảy ra tình trạng lớn như vậy, hiển nhiên là còn có người bất lợi đối với chị ấy, hơn nữa đối phương đã có động tác rồi.
Nghĩ vậy Lý Thiên Hữu đút tay vào trong túi quần quân đội, nơi đó yên ổn đặt một bộ điện thoại di động. Nàng lấy tay sờ sờ, do dự một chút, vẫn là quyết định trước không nói cho Lâm Bắc Thần. Tất cả chờ kiểm chứng đầy đủ rồi nói sau, để nàng giúp nữ nhân của nàng làm chút sự tình đi, cũng thực sự là không giúp được chị ấy mấy ngày.
“Bắc Thần, đêm nay chị quay về Lâm trạch à?”
“Làm sao?”
“Em mua chút đồ ăn, buổi tối chúng mình cùng nhau làm cơm đi, không biết căn nhà kia của chị làm tốt chưa?”
“Không trở về, ở gần đây chị còn có căn hộ, buổi tối chúng mình quay về đó là tốt rồi.” Lâm Bắc Thần nghe Lý Thiên Hữu nói xong, ngữ khí như trước nhàn nhạt, nhưng trong lòng hiện lên một cơn ấm áp.
“Ừm, vậy em trước về cô cô một chuyến, chờ chị sắp tan tầm em trở lại tìm chị.” Nói rồi Lý Thiên Hữu liền đứng lên. Nàng nhìn thấy Lâm Bắc Thần gật đầu, liền đi ra văn phòng.
Lý Thiên Hữu ra Lâm thị gọi cho Hạ Phi một cú điện thoại, sau đó nàng ngồi trên xe công cộng đi tới cửa hàng của cô cô.
Tới cửa hàng nhỏ đang đuổi kịp giờ cơm trưa, cô cô và dượng bận bịu xoay quanh, Lý Thiên Hữu cởi áo khoác quân trang liền cùng bận rộn...
Lúc Hạ Phi tới đã là một giờ sau, khách của cửa hàng nhỏ cũng đều lục tục tản gần hết rồi.
Hai người tại cửa hàng nhỏ ăn cơm trưa, Lý Thiên Hữu nói với cô cô buổi tối không quay về ở, liền cùng Hạ Phi rời khỏi cửa hàng.
Lý Thiên Hữu cùng Hạ Phi đi trên phố đi bộ, bọn họ lại đến quán cà phê lần trước tìm một vị trí hơi nghiêng ngồi xuống.
“Thiên Hữu, làm sao vậy?” Hạ Phi nhìn Lý Thiên Hữu, vừa nãy còn vừa nói vừa cười vô cùng tốt, sao bây giờ ngồi xuống người liền bỗng chốc an tĩnh lại, một mặt nghiêm túc, như là có tâm sự gì.
“Hạ Phi, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
“Chuyện gì, cô nói.”
“Anh công tác ở đội hình sự, tôi đưa anh một bộ điện thoại di động, anh có thể giúp tôi tìm ra sáng hôm nay người nào đã từng liên hệ với bộ điện thoại di động này? Tôi muốn tư liệu cặn kẽ của họ.” Vừa nói chuyện Lý Thiên Hữu từ trong túi quần móc ra một điện thoại di động ngay ngắn chỉnh tề đưa cho Hạ Phi.”Ở đâu ra?” Hạ Phi nghi hoặc tiếp nhận điện thoại di động cầm ở trong tay cảm giác nặng trịch, đó cũng không phải loại điện thoại di động phổ thông dùng để liên lạc.
“Tôi tiện được.” Lý Thiên Hữu nhìn chằm chằm Hạ Phi, nếu muốn tìm Hạ Phi hỗ trợ nàng cũng không định gạt hắn cái gì.
“Tiện được?” Hạ Phi rõ ràng không thể tin được, hắn trừng lớn con mắt giật mình hỏi Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu nhếch lên một bên khóe miệng nghiền ngẫm nở nụ cười, nàng liền biết hắn sẽ phản ứng như vậy.
“Ừ, nói dễ nghe là tiện, nếu như nói khó nghe đó chính là tôi trộm được.” Nói xong Lý Thiên Hữu vui vẻ nở nụ cười, thật giống như nàng làm chuyện thật vĩ đại.
Thấy vẻ mặt Hạ Phi giật mình chuyển thành khiếp sợ, Lý Thiên Hữu đem chuyện tình buổi sáng ngày hôm nay thấy được ở văn phòng của Lâm Bắc Thần rõ ràng mười mươi nói cho hắn nghe.
Đối với Từ quản lí đó, Lý Thiên Hữu cũng nghĩ giống Lâm Khả Phàm, người này tuyệt đối có vấn đề. Trước tiên không nói các loại hành vi của ông ta, là bộ đội đặc chủng Lý Thiên Hữu chỉ cần hơi lưu ý một người liền có thể mò chính xác đối phương có đúng là nói thật không. Những thứ này đều là một ít kỹ năng bên trong bộ đội đặc chủng các nàng phải nắm giữ mà thôi, cho nên mới có phần sau một màn nàng xuống lầu đánh ngã Từ quản lí. Kỳ thực từ lúc ở trong văn phòng của Lâm Bắc Thần nghe Từ quản lí cùng Lâm Bắc Thần đối thoại, lòng Lý Thiên Hữu đã làm tốt dự định. Đôi khi ngay cả bộ đội đặc chủng các nàng, lúc đang đối mặt kẻ địch bất đồng cũng sẽ động chút suy nghĩ không đứng đắn, tỷ như lúc này ăn trộm không tính là vinh dự...
“Nói như vậy, điện thoại di động này là của Từ quản lí đó?” Hạ Phi nghe xong Lý Thiên Hữu giải thích càng giật mình, thân là quân nhân chẳng lẽ nàng không biết đây là xúc phạm quân kỷ, nếu như lãnh đạo các nàng đã biết là phải bị xử phạt.
“Ừ.” Lý Thiên Hữu gật đầu, “Người đó tuyệt đối có vấn đề, tôi cũng hoài nghi bọn họ cái việc công trình thành phố X đình công, còn có khoản công trình không cánh mà bay tuyệt đối thoát không được quan hệ với người này. Cho nên tôi liền trộm lấy điện thoại di động của ông ta, xem có thể giúp Bắc Thần tra được chút gì không.” Lý Thiên Hữu nghiêm túc nói.
“Nghe cô nói như thế tôi cảm thấy cũng có vấn đề, thế nhưng, Thiên Hữu đây là công sự của Lâm Bắc Thần cô ấy, với cô có quan hệ gì?” Hạ Phi như trước vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lý Thiên Hữu, hắn đang suy nghĩ Lý Thiên Hữu có phải quan tâm nhiều quá hay không? Người lập tức trở về bộ đội, nàng không cố gắng chơi vài ngày, giúp đỡ thân nhân của mình nhiều chút, mãi cứ theo tham gia chuyện tình của Lâm Bắc Thần người ta làm cái gì?
“Ách...” Lý Thiên Hữu nhất thời không lời, nàng không ngờ tới Hạ Phi sẽ hỏi một câu như vậy.
“Trước tiên anh đừng quản nhiều như vậy, anh cứ nói việc này anh giúp hay không giúp.” Lý Thiên Hữu tránh né vấn đề có chút che giấu nói.
“Cái này đúng là dễ làm, tôi cầm về tra một lát liền được. Thế nhưng...”
“Vậy cũng đừng nhưng nhị, có thể làm là được. Bây giờ chúng ta liền đi, tôi cùng đi với anh.” Lý Thiên Hữu cắt đứt Hạ Phi nói, cầm lấy điện thoại di động trong tay Hạ Phi, nàng đứng dậy liền chuẩn bị rời đi.Nàng cũng không thời gian cùng Hạ Phi ở chỗ này dong dài, nếu như tiến triển thuận lợi, giờ nàng muốn đi tìm hiểu tình hình quân địch, buổi tối còn muốn chạy về Lâm thị đón Lâm Bắc Thần tan tầm.
Hạ Phi vẻ mặt không giải thích được theo Lý Thiên Hữu đi ra quán cà phê, đối mặt tiếng Lý Thiên Hữu nghiêm túc thúc giục bất đắc dĩ đi tới nơi hắn dừng xe...
Đi tới đội hình sự Lý Thiên Hữu được an bài tới phòng làm việc của Hạ Phi, đoạn đường này đi tới một thân quân trang trên người nàng hấp dẫn vô số con mắt. Bởi vì trong lòng Lý Thiên Hữu có việc cũng không lưu ý lắm, hơn nữa sau khi trở về nàng đã từng nhiều lần mặc quân trang ra cửa, bị người nhìn nàng cũng sắp miễn dịch rồi.
Phải nói Hạ Phi thật không hổ là đội trưởng hình cảnh, hiệu suất công tác thật đúng là cực tốt. Dựa theo dặn dò của Lý Thiên Hữu hắn tìm người điều tra tất cả ghi chép trò chuyện của bộ điện thoại di động này tại buổi sáng hôm nay, thuận tiện còn bảo người ta tỉ mỉ bản sao các loại tài liệu thông tin tồn trữ trong điện thoại di động, toàn bộ quá trình cũng chỉ mới trôi qua nửa giờ.
“Cô như vậy cũng nhìn không được gì? Tình huống của bọn họ cô cũng không hiểu rõ, những thứ này cô đưa cho Lâm Bắc Thần xem, cô ấy nhất định hữu dụng.” Hạ Phi nhìn Lý Thiên Hữu một mực nghiên cứu bản ghi chép trò chuyện đó, nhịn không được nói.
“Anh xem cái này.” Lý Thiên Hữu đặt danh sách ở trên bàn làm việc chỉ vào một số điện thoại di động nói.”Cái này thời gian gọi thông vừa vặn ăn khớp với thời gian Từ quản lí rời khỏi văn phòng của Bắc Thần, nếu như tôi không đoán sai, đây hẳn là người tôi muốn tìm.” Lý Thiên Hữu nheo lại con mắt, rất khẳng định nói rằng.
“Thiên Hữu, người ta ra phòng làm việc tùy tiện gọi cho ai một cú điện thoại, là không thể bình thường hơn được rồi.” Hạ Phi xem xét chùm con số trên ghi chép trò chuyện, giương mắt nhìn Lý Thiên Hữu.
“Đoạn số này vốn là thành phố A.” Thấy Lý Thiên Hữu không để ý tới hắn, hắn lại bồi thêm một câu.
“Có thể tra ra tư liệu người sử dụng sao? Tôi muốn xem chút.”
“Cô rốt cuộc muốn gì? Thiên Hữu, vừa nãy tôi đã muốn nói rồi, vì Lâm Bắc Thần một người quân nhân như cô đi trộm điện thoại di động của người khác?....” Hạ Phi đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, hắn là muốn nói, Lý Thiên Hữu có phải điên rồi không, hay đầu của nàng bị cửa đè...
“Việc này giải thích với anh sau, anh cứ nói cho tôi biết có thể hay không?”
Hạ Phi chăm chăm nhìn Lý Thiên Hữu một hồi lâu, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài. Xoay người đi ra phòng làm việc, không lâu sau đã thấy trong tay hắn ngoại trừ cầm mấy tờ giấy còn có cái điện thoại di động Lý Thiên Hữu trộm được.
“Những thứ này là tài liệu cặn kẽ của tất cả mọi người buổi sáng liên lạc qua cái điện thoại này, bao gồm địa chỉ gia đình và điện thoại.” Hạ Phi đặt vài tờ giấy trong tay ở trước mặt Lý Thiên Hữu, nói tiếp: “Còn có cái này, tôi bảo người ta tiện thể tra xét, ở đây tồn rất nhiều tư liệu về nội bộ Lâm thị, còn có vài đoạn điện thoại ghi âm, tôi vừa đã nghe qua. Cô đoán không sai, đối với công trình công ty chi nhánh của Lâm Bắc Thần, bọn họ sớm đã có dự mưu.”
“Cảm ơn nhé!” Lý Thiên Hữu lật qua lật lại vài tờ đó, thật đúng là cụ thể nha, ảnh chụp đều có. Nàng cẩn thận thu tư liệu vào túi, vẻ mặt tiếu ý nói lời cảm tạ với Hạ Phi. Nàng liền biết lấy thân phận Hạ Phi đường đường đội trưởng hình cảnh, cho hắn bộ điện thoại di động, sẽ chỉ là tra ra mấy cụm dãy số mà thôi? Chuyện như vậy bản thân nàng đi công ty di động một chuyến là có thể làm thỏa đáng. Xem ra Hạ Phi cũng thật là không tình nguyện giúp nàng việc này a, bằng không cũng sẽ không giấu giấu diếm diếm như vậy.
“Cô phải biết rằng cái người làm những thứ này, đúng là tạo thành phạm tội. Bằng bộ điện thoại di động đó, bây giờ chúng ta có thể khởi tố ông ta.” Hạ Phi chỉ vào điện thoại di động trên bàn nói với Lý Thiên Hữu.
“Tôi biết, đây coi như là tôi ngầm xin nhờ anh điều tra được không? Về phần khởi hay không khởi tố ông ta, còn phải xem bản thân Lâm Bắc Thần quyết định thế nào, tôi muốn lấy về những thứ này đưa chị ấy xem một chút.”
“Tôi đi trước, sẽ không quấy rầy anh.” Nói xong Lý Thiên Hữu cầm lấy bộ điện thoại di động trên bàn liền đứng lên.
Lý Thiên Hữu thấy bộ dáng Hạ Phi có chút muốn nói lại thôi, nàng vội xoay người đi ra phía ngoài, bây giờ nàng không tâm tình cùng hắn giải thích cái gì. Vừa nãy nàng xem tài liệu cặn kẽ có nhìn thấy ảnh chụp một người, nàng gặp qua nam nhân đó, cũng nhớ kỹ nam nhân đó. Người nọ họ Hùng, là ở ngày đầu tiên nàng đáp ứng bảo hộ Lâm Bắc Thần, cùng Lâm Bắc Thần gặp hộ khách hung hăng kia. Nhớ tới tình huống ngày đó, đám người đó cũng không phải loại người tốt gì, mà nàng còn đắc tội đối phương. Trong lòng Lý Thiên Hữu lại có chút lo lắng Lâm Bắc Thần, nàng nhanh trở lại Lâm thị mới được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhật canh, nhật canh, ta muốn kiên trì nhật canh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.