Hai người ngủ thẳng đến 3 giờ chiều, điện thoại Lý Thiên Hữu vang lên. Điện thoại vừa reo hai tiếng Lý Thiên Hữu liền mở mắt, cuộc đời quân lữ nhiều năm dẫn đến bất kể tại lúc nào nàng vẫn luôn duy trì tính cảnh giác rất cao. Từ lần thứ nhất Lâm Bắc Thần trở về hôn, cùng tiếng thở dài nhẹ nhàng đó. Đến lần thứ hai cô trở về, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường vùi vào trong lòng mình. Những điều đó Lý Thiên Hữu đều biết. Chẳng qua muốn xem người đi vào bên cạnh là ai, nếu như là kẻ địch Lý Thiên Hữu có thể trong nháy mắt làm ra phản ứng. Thế nhưng đối phương đổi là Lâm Bắc Thần, thì nàng cũng chỉ vui vẻ hưởng thụ âu yếm nữ nhân yêu thương nhung nhớ...
Lý Thiên Hữu cẩn thận rút ra cánh tay mình từ dưới cổ Lâm Bắc Thần, từ trên tủ đầu giường tóm lấy quần áo được nàng gấp chỉnh tề lấy ra điện thoại di động nhìn điện báo, là cô cô gọi tới. Lý Thiên Hữu vừa đứng dậy vừa ấn nghe, nàng nhìn Lâm Bắc Thần ngủ ở một bên, cau mày lại, nhưng cũng không có tỉnh dậy. Chắc hẳn chị ấy quá mệt mỏi rồi, Lý Thiên Hữu nhẹ giọng đi đến trước cửa sổ sát đất mới bắt đầu nói điện thoại.
“Cô hai.” Lý Thiên Hữu nhẹ giọng kêu.
“Thiên Hữu, con không sao chứ?” Ngữ khí của cô hai không giống bình thường, có vẻ rất sốt ruột.
“Con không sao, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ạ?” Trong lòng Lý Thiên Hữu lộp bộp treo một hồi, nàng nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-kich-ai/1425093/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.