Ta rốt cuộc cũng giải quyết được nỗi bất bình của huynh đệ Lục Phiến môn.
Bọn họ mang hầu bao của ta đi tiêu xài trác tán đến khi xẹp lép thì thôi.
Hơn nữa ta và Cao Phi Phàm cũng không chia tay, có hắn bảo bọc, mẫu thân ta cũng yên tâm, nói rằng bất luận là cái mũ “danh bộ”, “thần bộ” ta đội trên đầu có nặng đến đâu, chỉ cần Cao Phi Phàm ở bên ta đều có thể đảm đương hết thảy.
Phụ thân cũng nghĩ như vậy.
Vì dẫu sao ta cũng không phạm vào tội danh đại nghịch dối lừa quân vương, phụ mẫu thậm chí khoan dung độ lựa cho ta và Cao Phi Phàm ở lại trong hậu viện để cả nhà quây quần ấm áp.
Lúc này ta mới biết được xuất thân của Cao Phi Phàm hóa ra lại bi thảm như vậy, hắn mang trên vai thảm án diệt môn nên cố gắng nỗ lực để trở thành một bộ khoái của Lục Phiến môn, ban đầu là vì muốn tìm ra hung thủ sát hại gia đình mình, nhưng sau đó bản thân dần dần trở nên ham thích công việc này.
Bất quá nói thật, một người thân cô thế cô như hắn mà có thể đạt được những thành tựu như ngày nay quả thực đáng khâm phục.
Lại nghĩ hắn từ nhỏ đã lang bạt khắp nơi, càng không có bất cứ ai có thể tin cậy ở bên chăm sóc…ta thật không kìm nổi đau lòng.
Nhưng…ta vẫn còn một điều tò mò, hắn rốt cuộc vì sao lại yêu ta?
Hắn đã nói gì với Du Tương Quân trong ngày gió tuyết đó?
Vì thế, ta đợi ngày nào tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-khi-than-bo/21474/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.