Lang thôn hổ yết, phong quyển tàn vân!
*Ăn như hổ đói, tiêu diệt sạch sẽ!
Ngày hôm sau, thắt lưng ta hoàn toàn tê liệt vật lộn muốn rời khỏi giường nhưng hai chân thì như muốn nhũn ra.
Nhưng còn Cao Phi Phàm xem ra từ tâm tình cho đến khẩu vị đều tốt lắm, hắn vừa đánh chén no nê xong bữa sáng hiện đang ngồi bên bàn xỉa răng.
Hắn còn dự định từ nay về sau sẽ thực hiện khóa huấn luyện thể năng cho ta, cũng tránh cho ta bị bẽ mặt vì sau mỗi lần làm đều bẹp lép như con tép. Về phần cái kế hoạch này của hắn, ta cũng không vội quan tâm tới, trước hết lợi dụng lúc tâm tình Cao Phi Phàm tốt một chút, nói với hắn chuyện Bành Hoài Nghiệp nhờ vả.
Vốn tưởng hắn dù cho ăn được ta cũng không có năng đáp ứng chuyện này, ai ngờ vừa nói ra hắn liền đồng ý, chẳng những thế còn ra vẻ vô cùng thoải mái thực khiến ta không dám tin.
“Việc này, ngươi cũng nên tới Ôn Nhu uyển cáo biệt mấy cô nương ở đó chứ?”
Rốt cuộc hắn là một gã sở khanh bạc bẽo hay đơn giản chỉ là kẻ lãnh khốc vô tình?
“Không cần đâu! Hôm qua ngươi vẫn chưa uống đủ dấm chua sao? Ta chỉ vì phá án thôi. Cũng may có ngươi che tầm mắt của bọn chúng. Thế nhưng mà…đích thực là có kẻ tin ngươi là đại trí giả ngu, thâm tàng bất lộ đó!” Hắn như nhớ tới cái gì, cười đến ngã nhào “Hơn nữa, tối qua ta nhận được mật thư của Du Tương Quân, chứng thực suy đoán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-khi-than-bo/21472/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.