Sáng sớm hôm sau ta cùng Cao Phi Phàm lên núi thám thính tình hình.
Phi Hổ là một ngọn đồi nhỏ nằm phía tây Thông Châu, cỏ cây sum suê, cảnh sắc tú lệ. Dưới chân đồi còn có một tòa tháp cổ trăm tuổi, quả là một danh lam thắng cảnh say lòng người.
Dường như trận mưa đêm qua đã gột rửa cho cả ngọn đồi khiến vạn vật đều xanh tươi mơn mởn. Cùng nhau vượt qua một khe núi tên Khiếu Hổ, một tòa sơn trại nho nhỏ dựng giữa chốn non xanh nước biếc, quả là một nơi phong thủy tốt, đáng tiếc lại trở thành chỗ cư trú của phường đạo tặc.
“Này… Cao Phi Phàm, mặc dù ngươi bảo ta phải câm miệng nhưng ta có một vấn đề cần hỏi, phu tử từng nói, nếu việc gì không biết thì phải kịp thời hỏi cho rõ ràng, như vậy mới không trở nên không rõ bất cứ điều gì…”
Ta lon ton đuổi theo Cao Phi Phàm, từ xa chợt nhìn thấy một sơn trại trông rất đáng ngờ, rốt cuộc nhịn không được phá vỡ luật lệ, vì bản thân mà tranh thủ lên tiếng.
“Câm miệng! Nói!”
Tuy rằng Cao Phi Phàm vô cùng bất mãn chuyện ta đi theo hắn, nhưng vấn đề là thiên hạ kẻ nào cũng biết ta và hắn là đồng sự, nên lần này đi do thám đành không cam lòng mà gói ta theo cùng.
Mà cũng vì nguyên do ấy, hắn từ khi xuống giường đến giờ khí tức không thuận, khó tránh nói năng câu nọ đá câu kia.
“Bắt ta câm miệng rồi lại kêu ta nói, ta ngậm miệng rồi thì sao nói nổi chứ?”
Nhìn xem, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-khi-than-bo/21467/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.