Học xong trở về, còn giành được vinh quang mà người khác cầu chẳng được, phụ mẫu đương nhiên rất vui mừng rồi.
Thế nhưng khi ta về nhà được ba ngày, hai người phát hiện ra dù từ bản chất hay trên thực tế thì so với hai năm trước ta vẫn chẳng thông minh lên được tí nào (cùng lắm cũng chỉ học được thói giấu dốt, trước mặt người khác chỉ cần không nói không cười không làm gì hết — ý nghĩa việc này cũng từa tựa như câu “hoa trong sương, trăng trong nước đều vô cùng đẹp” mà người đời thường nói),thế là hai người lại tiếp tục phiền não.
Gia đình ta tuy không thuộc dạng nhà cao cửa rộng, thế nhưng cũng coi như khá giả, dù ta có vô công rồi nghề ở nhà để phụ mẫu nuôi thì cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm gạo, nhưng hiềm nỗi ta lại rước lấy cái tư cách đồng sinh kia.
Cũng có nghĩa là: Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn hoặc cái cớ nào đó, thì đúng thời điểm này vào năm sau ta phải tam gia thi Hương trong huyện.
Nếu không đi, thì sẽ coi như hành vi khinh miệt chế độ tuyển chọn nhân tài của triều đình! Nếu ta thực sự là một đồng sinh có thực tài thì chẳng nói làm gì, thế nhưng vấn đề là ở chỗ, trình độ thực sự của ta so với những gì mọi người tưởng tượng không phải chỉ dùng vài “tấc”, “thước”, “trượng” là có thể hình dung, đi thi thật chẳng khác nào tự bôi tro chát chấu vào mặt mình, mà quan trọng hơn nữa chính là làm mất mặt Dư gia.
Đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-khi-than-bo/21465/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.